Kiều Túy không chú ý tới, khi cậu dán lên người Ngao Tốn Ly, đôi mắt của anh có chút động đậy.
Ngao Tốn Ly vốn do lực lượng Thiên Đạo đột nhiên bạo ngược mà phong bế ngũ cảm(1) , nhưng cậu đã bày kết giới toàn bộ phòng, chỉ hờ khép cửa để linh khí trong không khí lưu thông. Kết giới của cậu làm cho thực lực thấp hơn cậu không thể vào được, như Kiều Túy, tiểu nhãi con này, càng không thể phát hiện.
[(1):Ngũ cảm là năm giác quan: thị giác (nhìn), thính giác (nghe), khứu giác (ngửi), vị giác (nếm), và xúc giác (chạm).]
Nhưng trên thực tế, Kiều Túy lại như thể hoàn toàn miễn dịch với kết giới, cậu có thể dễ dàng vào trong phòng. Điều này làm Ngao Tốn Ly bất ngờ và cảm thấy hứng thú, vì vậy anh không lập tức đánh thức ngũ cảm của mình, mà muốn xem tiểu nhóc con này sẽ phản ứng thế nào.
Tuy nhiên, sự việc đã diễn ra ngoài dự tính của anh. Khi nhóc con này vô tình chạm vào cằm anh, Ngao Tốn Ly ngay lập tức trở nên cứng đờ, sau đó lại cảm nhận được một cảm giác ấm áp và mềm mại lan tỏa từ cơ thể của nhóc con, dần dần áp chế lực lượng Thiên Đạo bạo ngược.
Ngao Tốn Ly mở to mắt, đôi đồng tử đen như vực sâu nhìn chằm chằm vào Kiều Túy. Khi Kiều Túy thấy anh tỉnh lại, cậu luống cuống, vội vàng mở miệng: “Tôi chỉ là, nhìn thấy anh…”
“Tôi tên là Ngao Tốn Ly.” Giọng cậu trầm thấp.
Kiều Túy:???
“Ngao tiên sinh, vừa rồi xảy ra sự cố là ngoài ý muốn, tôi…”
“Cậu không thấy những gì xảy ra trên người tôi có làm cậu sợ hãi không?” Ngao Tốn Ly hỏi, nhìn thấy Kiều Túy run lên.
Thực sự là một nhóc con đáng yêu, so với Chúc Dung ở nhà còn ngoan hơn nhiều.
“Tôi, tôi…”
“Thực ngoan, nhóc con ngoang như thế , một ngụm nuốt vào… nhất định sẽ rất ngon.” Ngao Tốn Ly tiến lại gần Kiều Túy, “Da thịt non mịn, bổ dưỡng lắm luôn nha~.”
Kiều Túy lúc này cảm thấy giống như như thể một quả trứng cút đang bị đập vỡ, miệng cậu giật giật: “Tôi, tôi không thể ăn… Không đúng, ăn người là phạm pháp trái luật đã quy định.”
Việc mới xảy ra đã làm đảo lộn toàn bộ thế giới quan của cậu.
“Cậu cảm thấy tôi sợ những khuôn mẫu chuẩn mực xã hội đó sao?”
Kiều Túy khóc không ra nước mắt. Ô ô ô, cuộc đời cậu thật tệ, chưa kịp bắt đầu một hành trình mới mà đã phải trải qua những tình huống như thế khó đỡ như này.
“Cậu nhìn thấy cái vảy trên tay tôi này, đây là long lân.” Ngao Tốn Ly không biết tại sao lại cảm thấy thích nhóc con trước mặt này làm cho anh cảm thấy rất hứng thú, thậm chí luôn có phần bớt đi khí lạnh trở nên nhẹ nhàng khi nói chuyện với cậu.
“Long, lân.” Kiều Túy ngơ ngác đứng cạnh sô pha, “Anh là rồng?” Đùa gì vậy, bây giờ là thời đại xã hội chủ nghĩa, sao còn có rồng tồn tại?
“Ừ.” nhóc con này giống như một bụi cỏ nhỏ, nhưng cũng lại giống thỏ con, cả người mềm mại, đôi mắt hổ phách đặc biệt câu nhân bất ngờ, tưởng tượng thêm chút… lại có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ngao Tốn Ly nhướng mày, “Đừng đem chuyện tôi là rồng nói ra ngoài, nếu không…”
Ngao Tốn Ly nhìn Kiều Túy run như cầy sấy mà nói “Nếu không, tôi sẽ ăn cậu.”
!!!
Kiều Túy đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, cậu nhìn chằm chằm vào Ngao Tốn Ly, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, “Tại sao anh cứ muốn ăn tôi, tôi còn tặng anh pudding nữa?”
Ngao Tốn Ly nhìn đôi mắt Kiều Túy tràn đầy nước, tâm anh cứ thế mà không tự giác co lại.
Anh đứng dậy, vây quanh Kiều Túy, dùng vòng tay to rộng vỗ về lưng cậu, như muốn an ủi cậu. Nhưng tất cả hành động này lại khiến Kiều Túy nghĩ rằng rồng khủng bố trước mắt này đang cân nhắc đến việc nên ăn cậu hay không.
Đại khái là sự nặng nề của hoàn cảnh làm tăng thêm sự hoảng sợ của Kiều Túy, cậu từ nãy đến giờ còn cố nén nước mắt, giờ đây đã không kìm nổi, nước mắt lăn dài trên vai Ngao Tốn Ly.
Sau mười mấy phút, Kiều Túy mới từ từ kiểm soát được cảm xúc của mình. Cậu đẩy Ngao Tốn Ly ra, “Hiện tại anh có muốn ăn tôi không? Nếu không, khi bên trường và cảnh sát tra không thấy tôi, thì có khi họ sẽ biết là tôi bị anh ăn mất rồi.”
Ngao Tốn Ly nhấp chặt môi, trong lòng cười khẽ.
Thực sự là đáng yêu chết người!
Ngao Tốn Ly trong lòng mềm như kẹo bông, trên mặt lại không hiện ra chút cảm xúc nào, “Cậu về trước đi, thế này không đủ để nhét kẽ răng.”
Kiều Túy không thể tin được Ngao Tốn Ly lại buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, nhưng mà cậu lạ chả muốn nán lại đây lâu. Khi Ngao Tốn Ly mở miệng tha cho cậu, cậu ngay lập tức xoay người, lấy đà và chạy.
Ngao Tốn Ly nhìn Kiều Túy chạy vào phòng ký túc xá của cậu, rồi nằm thẳng trên giường ngủ, cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Anh lại cho Kiều Túy một liều thuốc an thần để cậu ngủ yên hơn.
Nhìn tiểu gia hỏa ngủ say, tóc đen mềm như bông bị xáo trộn, Ngao Tốn Ly không khỏi mỉm cười.