Sau Khi Thoát Khỏi Thế Giới Vô Hạn Lưu Tôi Tiến Vào Show Hẹn Hò Sinh Tồn

Chương 1

Chương 1

—— “Ê, Mục Khinh Trần, nếu không tỉnh tôi sẽ ném cậu ở nơi này tự sinh tự diệt!”

—— “Thật là, người nào cũng có thể tham gia tiết mục này, cũng không ước lượng được thân thể của mình như nào sao.”

—— “Được rồi, bớt tranh cãi đi.”

—— “Không phải là đã chết chứ? Thổ lộ không thành cũng không đến mức tìm chết đi?”

—— “Không chết, vẫn còn thở.”

Âm thanh nói chuyện ồn ào đã làm nam sinh nằm trên bờ cát nhăn mày lại, cậu chậm rãi đem cánh tay nâng lên, ngăn trở ánh sáng mặt trời chói mắt.

Kỳ thật cậu vừa mới tỉnh lại, chỉ là yêu cầu cần một chút thời gian để tiêu hóa ký ức của thân thể này.

Nhìn thấy Mục Khinh Trần có động tác, mấy người xung quanh đều an tĩnh lại.

Lúc này, Bạch Án Nịnh dùng tiếng nói ôn nhu sâu sắc trấn an mọi người, “Mọi người đừng nói nữa, tiểu Trần cũng không phải cố ý, có lẽ là không cẩn thận bị hướng đi đâu đó? Tin tức cũng không phải thường xuyên đưa những tin đáng sợ sao? Có lẽ……”

“A, ai biết cậu ta có phải là đang tranh thủ sự đồng tình của Ly Tu hay không, cố ý đi vào, nếu chết thật thì quá nhiều đen đủi!”

Mục Khinh Trần nhắm mắt lại đều biết rõ, người đang ở chỗ này tức giận bất bình, âm dương quái khí là Chương Vân Phi, Chương Vân Phi là người theo đuổi não tàn của Bạch An Chanh, người khác nếu nói trắng ra là Án Nịnh không đúng một câu, anh ta có thể táo bạo dỗi tận mười câu.

Mà người Bạch Án Nịnh thích lại là Cung Ly Tu, vì thế nên Chương Vân Phi tức sùi bọt mép vì chuyện của Án Nịnh, với cả anh ta có thân phận thiếu gia hào môn, càng không kiêng nể gì mà xa lánh chửi rủa nguyên chủ.

Mục Khinh Trần không thích miệng lưỡi đấu nhau cho nên chờ tới khi bọn họ mắng xong nghỉ ngơi đủ rồi mới ngồi dậy, lại chậm rãi đứng lên, phủi cát trên người liền đi đến trước người có vóc dáng cao nhất cũng là người đẹp trai nhất, nói cảm ơn với người nọ.

Cung Ly Tu nghe được cậu nói lời cảm tạ xong thì cũng gật đầu, con ngươi đen nhánh thâm thúy lẳng lặng mà nhìn đối phương xoay thân hình gầy gò rời đi.

Buổi sáng lúc rút thăm đội, anh cùng Mục Khinh Trần là một tổ, nếu đối phương không có việc gì, vậy tiếp tục hành động tiếp, không dừng lại bao lâu, Cung Ly Tu cũng đi theo.

Hôm nay là phát sóng trực tiếp 《Từ sinh tồn đến yêu đương》 là ngày đầu tiên của gameshow tình yêu.

Không ngờ ngày đầu tiên đã xảy ra sự cố, tổ đạo diễn sợ tới mức chết khϊếp, sợ sẽ xảy ra chuyện, mặc kệ là tổng đạo diễn hay là vài vị phó đạo diễn, sắc mặt tất cả đều cực kỳ khó coi.

Phó đạo diễn mời Mục Khinh Trần, người có thể chất hắc hồng cũng đang đổ mồ hôi, lập tức gọi đội cứu viện quay lại.

Đại bộ phận người trong phòng phát sóng đều sửng sốt một chút, còn tưởng rằng Mục Khinh Trần sẽ ủy khuất, sẽ tiến lên điên cuồng rớt nước mắt tranh thủ sự đồng tình của mọi người.

Các antifan đều đánh sẵn chữ chuẩn bị chửi đối phương, ai biết đối phương đã trải qua một hồi sinh tử, đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của người khác, thế nhưng lại thờ ơ lập tức rời đi, làm hại bọn họ phải xóa mấy câu mắng.

【Cái gì, thổ lộ không thành cũng không đến mức tự sát chứ?】

【Nguyên lai vẫn làm ảnh hưởng người khác, liền biết làm sự, thật hồ nháo!】

【Nếu như muốn chết, tại sao không chọn nơi không có ai để sớm siêu thoát.】

【Ghê tởm chết đi được, còn cố ý dán lên Cung Ly Tu, ai mà không biết Cung Ly Tu là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung, định tơ tưởng đến kim chủ không cần rõ ràng như thế.】

【Không phải đâu, một đám người lo lắng cho cậu ta như vậy mà cậu ta lại đi? Chúng ta phải giúp Bạch Bạch nói chuyện, đồ bạch nhãn lang [1] !】

[1] Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Tiếng chửi rủa che trời lấp đất cũng không truyền được đến lỗ tai của Mục Khinh Trần, lúc này cậu đã xách lên đôi giày chơi bóng, sau đó xoa chân phủi cát đi.

Nguyên bản nguyên chủ là không có tư cách tham gia show này, nhưng vì muốn quấn lấy kim chủ, cậu quyết định tham gia, đi theo Cung Ly Tu báo danh, danh sách cũng là công ty quản lý hao hết sức của chín trâu hai hổ nói cho cậu.

《Từ sinh tồn đến yêu đương》 là show dã ngoại sinh tồn yêu đương, ở nơi tràn đầy nguy cơ như đảo Hải Thần sinh tồn 15 ngày hơn nữa nếu đạt được 3 phiếu hào cảm của khách quý, có thể đạt được giải thưởng lớn là 500 vạn Mỹ kim.

Nguyên chủ bởi vì món nợ khổng lồ nên cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thông báo thất bại lại ở chỗ bị Bạch Án Ninh PUA [2], cậu đã phí hoài bản thân mình và chết chìm.

[2] Pickup artist là những người sử dụng lời lẽ tán tỉnh và các chiến thuật khác nhau để thu hút bạn tình tiềm năng.

Từ trò chơi vô hạn tới đây Mục Khinh Trần lại không có ý định báo thù, nhưng danh tiếng nguyên chủ không tốt, nhiều lời cũng vô ích.

Mục Khinh Trần tự xưng cậu cũng không phải người tốt, cậu có thân thủ lợi hại, gϊếŧ một người cũng không thành vấn đề, nhưng nơi này là xã hội pháp trị, không phải thế giới vô hạn lưu, cậu chỉ có thể nhẫn nại, quay đầu lại tìm cơ hội trả thù, cơ hội có rất nhiều.

Cung Ly Tu đứng sau Mục Khinh Trần khoảng năm bước, ngũ cảm [3] nhạy bén làm anh cảm nhận được trong nháy mắt có sát khí cường đại ở xung quanh, nhưng theo một trận gió biển nóng bỏng thổi tới, lại nháy mắt biến mất không thấy.

[3] năm giác quan.

Anh không thể hoài nghi người trước mặt bởi vì vị kia động liền rơi lệ đầy mặt, vừa nãy cậu ấy còn suýt chết?

Chỉ là đối phương thật sự không có việc gì chứ? Rốt cuộc vừa nãy cũng đã trải qua sinh tử.

Đảo Hải Thần có độ ấm cực cao, đi dưới ngoài trời tầm mười phút quần áo đã khô lại rồi, Mục Khinh Trần cảm thấy hơi khó chịu, nhưng so với thế giới vô hạn lưu thi thể ở khắp nơi còn tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi trong không khí thì mùi mặn của biển có vẻ đặc biệt tươi mát.

Nhìn thấy Mục Khinh Trần không nói một lời, vẫn luôn đi phía trước đi, Cung Ly Tu liền suy nghĩ, lúc buổi sáng gia hỏa này còn lải nhải không ít bên cạnh anh, hiện tại lại rất yên tĩnh một lời cũng không nói, chẳng lẽ là sau khi nhảy xuống biển trở về liền lâm vào trạng thái tự bế?

“Cậu muốn đi đâu?” Cung Ly Tu thanh âm bình tĩnh hỏi.

Tiếng nói của Mục Khinh Trần trất hanh lãnh: “Tìm nước.”

Từ lúc bắt đầu mục đích của hai người họ là đi tìm nước nhưng sau đó Mục Khinh Trần xảy ra chuyện, Cung Ly Tu còn tưởng rằng đối phương đã quên bản thân cậu đang tham gia trò sinh tồn.

【 Thật là, lúc sớm thì không đi, lúc này biết đi tìm nước. 】

【 Không có ai cảm thấy Mục Khinh Trần còn rất soái sao…… Lúc cậu ta không cười, thật sự muốn gϊếŧ tôi. 】

【 Tôi cũng cảm thấy thế, như thế nào có cảm giác cậu ta giống như đã thay đổi, khí chất cũng trở nên quạnh quẽ, từ sau khi nhảy xuống biển rồi trở về cũng không thấy cậu ta nói chuyện. 】

【 Cung Ly Tu là người tốt vãi, tuy rằng Mục Khinh Trần giống như thuốc cao bôi trên da chó quấn lấy hắn nhưng Cung Ly Tu cũng chưa ghét bỏ. 】

【 Thế nhưng sẽ có người khen Mục bạch liên, không phải thủy quân chứ? 】

Mục Khinh Trần đại khái biết cho dù cậu không nói lời nào, chỉ hô hấp thôi đều có thể bị bôi đen thành lãng phí không khí, antifan trên mạng của nguyên chủ tuyệt đối so với fans của bất luận kẻ nào cũng nhiều hơn.

“Cậu biết ở đâu à?”

Mục Khinh Trần không đáp lại đối phương, thấy có cây dừa cách đó không xa.

Cậu khom lưng nhặt lên hai viên đá bén nhọn.

Cung Ly Tu bước chân dừng lại, đang muốn hỏi tại sao dừng lại liền thấy đối phương bởi vì khom lưng mà lộ ra một đoạn trắng nõn vòng eo tuy gầy mà rắn chắc dưới bộ quần áo màu xanh xám.

Bởi vì hàng năm luyện nhảy, nguyên chủ kể cả thể lực và dáng người đều không tồi, bởi vì trong nhà phá sản, cha mẹ đều mất, áp lực quá lớn khiến nguyên chủ từ thiếu gia được nuông chiều từ bé biến thành túi trút giận như hiện tại.

Giờ phút này Mục Khinh Trần tuy biết đằng sau có người nhìn cậu, nhưng cũng không tính toán cất giấu, rốt cuộc đã vào chìm vào nước một lần, rất khát, chương trình sinh tồn khẳng định sẽ không cung cấp nước cho họ, cho nên cậu đi tìm chỗ uống nước trước.

Đang lúc Cung Ly Tu muốn biết đối phương đang muốn làm gì, Mục Khinh Trần tốc độ tay cực nhanh mà liên tục ném mạnh hai viên đá.

Động tác sạch sẽ lưu loát, động tác ở cánh tay quả thực xuất hiện ra tàn ảnh.

Hai quả dừa cứ như vậy rớt xuống dưới, “Bang bang” mà phát ra tiếng vang.

Cung Ly Tu nhịn không được trợn to đôi mắt thâm thúy, anh đối với loại người nhu nhược chỉ biết anh anh anh Mục Khinh Trần cảm thấy không thể tưởng tượng được, khó có thể tin, đây là hành động bình thường mà con người có thể làm ra sao?

Làm anh không thể tin được đây là ảo giác bởi vì Mục Khinh Trần vứt một viên đá đến tay anh, khối lượng nặng trĩu của viên đá nói cho anh biết đây là sự thật.