Dụ Dỗ Chồng Yêu Vào Lưới Tình Chờ Sẵn

Chương 4: Học tại trường Thanh Mai

Buổi học đầu tiên Diệp Linh Đan được cha Diệp đưa đến trường, ai nấy đều ngoái nhìn cô vì gương mặt thanh tú, xinh xắn, vóc dáng cũng nhỏ nhắn trông rất đáng yêu. Trường cô đang học là trường Thanh Mai , đây là ngôi trường liên cấp, từ cấp một, cấp hai và cả cấp ba đều trong một khuôn viên rộng lớn. Chỉ có khác là mỗi khối sẽ học ở một dãy riêng biệt, được tách biệt với nhau bởi những hàng cây xanh ngát. Khi cùng cha Diệp vào đây thì cô cũng không tỏ ra kinh ngạc quá nhiều, trước kia ở trường cũ thì cô còn chứng kiến những kiến trúc còn đồ sộ hơn thế này cơ. Như thế này thì vẫn còn quá ít so với trường cũ của cô.

Nhưng Diệp Linh Đan biết rõ cuộc sống hiện tại của bản thân mình, cô cũng không muốn làm gánh nặng cho cha mẹ, hai người họ vốn dĩ có thể sống an nhàn để tận hưởng tuổi già, nhưng bây giờ họ lại còn phải gánh vác trách nhiệm với hai anh em cô. Diệp Linh Đan muốn giúp gì đó nhưng tuổi còn quá nhỏ nên chẳng thể nào làm gì, cô chỉ họng bản thân lớn nhanh một chút để nhanh chóng giúp đỡ cha mẹ và anh trai, đỡ đần được một chút thì cô cũng thấy vui vẻ rồi.

Sau khi Diệp Vãn Trung đã đăng ký nhập học xong cho con gái thì ông cũng không quên căn dặn cô một chút. Diệp Linh Đan cũng ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý bản thân đã hiểu rồi. Ông ấy cũng biết cô là đứa bé hiểu chuyện cũng nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô rồi ra về. Tuy nhiên thì chưa để Diệp Vãn Trung đi được bao xa thì một nhóm người gồm có cả nam lẫn nữ đi đến, một bạn nữ nhìn cô bằng cặp mắt ghét bỏ. Nói : - Mày là ai? sao vào được ngôi trường này?

- Khinh tao đó à? Nói! Sao mày vào được ngôi trường này?

Vốn dĩ Diệp Linh Đan cũng muốn mạnh miệng đáp lại, nhưng hiện tại cô vẫn là không nên gây ra rắc rối cho cha mẹ nữa, hai người họ để cho cô vào đây học đã rất khó khăn, chật vật đi hỏi xin hết người này đến người kia. Cô chỉ muốn học hành thật chăm chỉ, sau đó có thể giúp anh trai lấy lại Diệp thị, chứ hiện tại cô không muốn đôi co với đám người này nữa. Thấy Diệp Linh Đan im lặng không nói gì, bạn nữ kia lập tức không vui thẳng tay túm lấy cặp sách của cô, nhíu mày hỏi:

- Con này mày điếc à !

Diệp Linh Đan có nhìn ngó xung quanh một chút thì nhìn thấy giáo viên đang đi đến, cô liền khóc lóc cầu xin bạn nữ kia tha cho mình. Còn luôn miệng bản thân chỉ là học sinh mới đến, vẫn còn chưa gây thù chuốc oán gì với bạn ấy, sao bạn ấy lại muốn gây khó dễ cho cô chứ. Vừa khóc lóc vừa gào lên thu hút sự chú ý của những giáo viên, họ bước đến để giải vây cho Diệp Linh Đan, cô cũng nức nở gật đầu cảm ơn rồi rời đi.

Vốn dĩ Diệp Linh Đan cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là đã xong rồi nhưng cô nào biết bạn nữ kia lại âm thầm ghi hận, từ không thù không oán lại biến thành cái gai trong mắt của cô ta. Chỉ mới là đứa bé mười ba, mười bốn tuổi thôi mà, sao lại có thể nhìn người khác bằng ánh mắt sắc lẻm đó chứ? Chắc chắn gia thế cũng không nhỏ nên mới ở trong trường vô tư hoành hành khiến ai cũng phải sợ hãi.

Nhưng hỡi ơi, không biết chuyện xui rủi gì mà Diệp Linh Đan lại học cùng lớp với nữ ác bá đó chứ. Theo như cô nghe thấy thì cô ta tên là Lương Ngọc Di, là tiểu thư tập đoàn Lương thị, cha của cô ta chính là Lương Thế Cường – Là một tài phiệt chính hiệu, những ngày gần đây còn được nhiều người trong giới thương trường tung hô rằng “Lương Tổng là người chính nghĩa”. Vì sao à? Vì ông ta đã “dám” lên tiếng tố cáo Diệp gia tội rửa tiền và thông đồng làm ăn phi pháp với Hắc đạo. Cũng vì mà cha ruột của cô mới bị người ta hãm hại đá thẳng vào tù.

Cái gì gọi là “Chính nghĩa”, cái gì gọi là “Công chính liêm minh” chứ. Rõ ràng Lương gia mà một con cáo già, vu oan giá họa cho gia đình của cô, nếu không thì bây giờ cô cũng không rơi vào tình cảnh thê thảm như thế này. Ánh mắt của Diệp Linh Đan có chút thay đổi khi nhìn về phía của Lương Thoại Di. Trong đầu của một cô bé mười ba tuổi lại không thể nào ngừng nghĩ đến việc trả thủ. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lại “Lương Thoại Di, xem ra ông trời có mắt nên mới để tôi và cô học chung một lớp”.

Nhưng ở thời điểm bấy giờ thì Diệp Linh Đan cũng hiểu rõ bản thân đang nằm ở vị trí nào, cô không thể manh động được, Kế sách tốt là kế lâu dài, còn hiện tại việc quan trọng với cô là học thật tốt. Dù sớm hay muộn thì cô cũng sẽ đòi lại món nợ này từ Lương gia thôi.