Chương 66: Long văn chi tứ niên [6]
Thanh Dương Huyền, Ngọc Hoa tự.Tuệ Viễn ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đêm, nét mặt tiều tụy vì lo lắng , chòm sao vẫn luôn luôn lóe sáng kia lúc này lại là một chấm đen, ngôi sao kia chính là chúc tinh của Hứa Vị .
Tuệ Viễn ngước nhìn , trong lòng nặng trĩu , lúc này không khỏi có chút hối hận đã để Hứa Vị rời đi Thanh Dương Huyền , hắn hẳn nên để cho Vị Vị tái rèn luyện vài năm, lại càng không nên để cho Mặc Tam đi theo Hứa Vị, hiện tại…… Chúc tinh tiêu thất, tuy rằng trong lòng Tuệ Viễn biết, nếu thật sự đã xảy ra chuyện không may thì chúc tinh kia hẳn phải xoẹt qua một đường đến chân trời rồi mới tắt ngấm đi , mà không phải vô duyên vô cớ hư không tiêu thất như bây giờ!
Nhưng như vậy càng làm cho Tuệ Viễn thấp thỏm không yên , rốt cuộc hai người kia đã phát sinh chuyện gì !!
Khi Tuệ Viễn lo lắng bồn chồn thấp thỏm không yên , trong sương phòng ở hậu viện Ngọc Hoa tự, Hứa Hạo Nhiên, cũng chính là Phương Viễn, đang cấp bách lôi kéo Tuệ Khả đẫm nước mắt trở lại, không cho hắn lao ra khỏi sương phòng, một bên bối rối giải thích “Khả nhi , ngươi hãy nghe ta nói nha! Đại ca ca không phải không cần ngươi! Đại ca ca hiện tại phải đi lịch lãm! Lịch lãm!”
“Ngươi gạt người! Ngươi hỗn đản! Buông tay!! Ngươi giống hệt cha ta , đều là đại lừa đảo!” Tuệ Khả hiện tại cái gì cũng nghe không vào, hắn biết, hắn lại bị bỏ lại ! Hắn lại bị từ bỏ ! Quả nhiên! Yêu vật…… Không ai sẽ thích…… Ngay cả đại ca ca cũng không thích mình …… Trong lòng đau đến muốn chết, hơn nữa lửa giận không ngừng dâng lên trong lòng làm cho Tuệ Khả phẫn nộ xoay người, mạnh mẽ vung tay lên, chưởng phong đột nhiên đánh úp lại khiến cho Phương Viễn té ngã trên mặt đất !
Phương Viễn bị té ngã trên mặt đất, lưng bị đập vào mà sinh đau , nhưng Phương Viễn lại cũng không để ý nhiều như vậy, vội vàng đứng lên , đem Tuệ Khả đã sắp sửa biến mất ở sau cửa sương phòng mạnh mẽ giữ chặt một phen, sau đó, ôm chặt lấy, một bên giận dữ hét “Ngươi không thể nghe ta nói hai câu sao?!”
Tuệ Khả bị rống giận dữ như vậy, nước mắt tí tách rơi xuống , lại quật cường cắn môi , không chịu khóc thành tiếng.
Phương Viễn nhìn môi Tuệ Khả đều bị cắn đến xuất huyết , mà nước mắt lại không ngừng được , trong lòng khó chịu, thanh âm cũng có chút khàn khàn “Khả nhi , ta đã mất đi nương ta , đã đánh mất Vị Vị, ta…… Ta không thể tái mất đi cha ta, không thể tái mất đi ngươi ……”
Từ ngày tiễn đưa mẫu thân ở cổng thành Thanh Dương trấn ngày đó bắt đầu , hắn đã muốn phải mạnh hơn, nếu hắn đủ cường, hắn có thể bảo trụ người nhà bọn họ……
Nếu hắn đủ cường, hắn có thể bảo hộ Vị Vị……
Nếu hắn đủ cường, hắn sẽ không yếu đuối vô lực trước mặt Trương Minh Thụy, trơ mắt nhìn cửa phòng của cha hắn bị một ngoại nhân đóng thật mảnh …… Hắn nên may mắn, Trương Minh Thụy thật là hảo bằng hữu của cha hắn…… Nếu Trương Minh Thụy không phải hảo bằng hữu của cha…… Hắn không dám tưởng tượng……
Hiện tại, Vị Vị sinh tử chưa biết…… thực lực Mặc Tam so với hắn cường hơn , nếu ngay cả Mặc Tam đều cũng sinh tử chưa biết, như vậy Vị Vị đã phải đối mặt với địch nhân cường đại biết bao nhiêu , mà hắn có thể ở trước mặt đám địch nhân cường đại kia để bảo vệ Vị Vị sao ?
Không thể!
Bởi vì hắn không mạnh, hắn rất yếu đuối !
“Chờ ta, Khả nhi, đại ca ca nhất định sẽ biến cường, đại ca ca nhất định có thể bảo hộ các ngươi !” Phương Viễn gắt gao ôm Tuệ Khả đã an tĩnh lại, từ từ nhắm hai mắt, thì thào nói.
Tuệ Khả ở trong ngực Phương Viễn, kinh ngạc nhìn Phương Viễn từ từ nhắm hai mắt để ẩn nhẫn thống khổ, chậm rãi rũ mắt, đại ca ca chỉ là vì biến cường cho nên mới cùng mình tách ra sao? Đại ca ca thật sự…… Không phải bởi vì ghét bỏ chuyện mình hấp huyết người nên mới rời đi mình sao? Trong lòng do dự , do dự một hồi, Tuệ Khả chậm rãi tựa đầu lại gần, thân thể Phương Viễn hơi hơi vừa động, lúc sau, ôm chặt lấy Tuệ Khả, mà Tuệ Khả, sau khi tựa vào thật gần , cắn chặt môi , hạ quyết tâm , bắt đầu lắng nghe tâm thanh của Phương Viễn .
[ Nhất định phải biến cường…… Như vậy mới có thể bảo hộ cha cùng Vị Vị, còn có Khả nhi……]
*********
Trong Kì Liên sơn……
Hứa Vị trong chốc lát nhìn bản đồ da dê trong tay, trong chốc lát nhìn căn phòng trước mắt, nhíu mày, kì quái, sao lại cảm thấy phòng này rất kì quái nhỉ ?
Có một cái giường màu xanh ngọc bích , có tháp dài , còn có bàn tròn, ghế tròn , thư trác dựa vào bàn học , trên thư trác còn có văn phòng tứ bảo……
Nhưng, sao kỳ quái như vậy nhỉ ?
Tỉ mỉ nhìn lại bản đồ da dê trong tay một lần, nơi này hẳn là chính là phòng ngủ của Ngọc Thần Nữ đi.
Chính là…… Vì cái gì quái dị như vậy nhỉ ? Giống như…… Thiếu cái gì đó ??
Ân…… Thiếu cái gì nhỉ ?
Hứa Vị gãi gãi đầu, khổ tư một hồi, vẫn nghĩ không ra, đành thở dài buông tha, quay đầu, đối đại kiển cầu màu đen ở phía sau mới được mình kéo tới , nói “Tiểu Mặc, ngươi nói, sao nơi này kì quái như thế ?”
Dứt lời, lại tự mình ha hả cười ngây ngô “Quên đi, dù sao, chúng ta không nên ở nơi này , tuy rằng nơi này không có ai ở, nhưng chúng ta tốt xấu cũng coi như là khách nhân ở nhờ, tùy tiện trụ ở phòng ngủ của chủ nhân cũng không tốt…… Ân, chúng ta vẫn nên ở lại thư phòng đi , đọc sách cũng tiện hơn……” Hứa Vị nói xong , lại ngồi xổm xuống, sờ sờ kiển cầu màu đen rắn chắc, cười tủm tỉm nói “Tiểu Mặc, ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi không phản đối !”
*********
Kinh thành, Lưu Phương Huyền, Tống gia phủ đệ.
Tống Chân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm giấy viết thư trong tay, ttay từng trận phát run .
Tống Như Vân ở bên cạnh vừa thấy, vội vàng đem thư lấy đi , cúi đầu nói “Tam tỷ! Ngươi đừng hoảng! Tuy rằng mất tích , cũng không tìm được gì , nhưng cái này cũng coi như là tin tức tốt mà !”
Tống Chân gắt gao cắn môi, chậm rãi quay đầu, tuy rằng sắc mặt phi thường tái nhợt, nhưng đôi mắt lại lợi hại nhìn chằm chằm Tống Như Vân “Ngươi nói! Ở ngoài Kì Liên sơn tìm được đám thám tử Tống gia là xảy ra chuyện gì!”
Tống Như Vân ngẩn ra, sao lại không hỏi chuyện mất tích ? Ngược lại lại hỏi cái này? Lập tức bình tĩnh nói “Tam tỷ, ngươi hẳn cũng biết, đám thám tử vô dụng này đương nhiên là vì giám thị tam hoàng tử mà đi !”
“Giám thị?!” Tống Chân giận dữ phản cười, mạnh mẽ vỗ bàn đứng dậy, nổi giận nói “Giám thị mà lại động đao ?! Vì cái gì phải gϊếŧ !? Rõ ràng chính là muốn đối tam hoàng tử cùng Vị Vị hạ sát thủ!”
Tống Như Vân đối mặt với lửa giận của Tống Chân cũng rất bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói “Tam tỷ, có phải hạ sát thủ hay không, ta không dám khẳng định, người cũng không phải ta phái đi , là tông chủ sai khiến , nhưng, tam tỷ hẳn cũng biết, mặc dù hạ sát thủ, ngươi thân là gia chủ mà tông chủ chỉ định , ngươi cảm thấy rằng người có lập trường để chất vấn sao ?”
Tống Chân sửng sốt, sắc mặt lập tức càng thêm trắng bệch, ngây người một lúc lâu, trầm thấp cười nhạo “Đúng vậy, ta hiện tại…… có tư cách gì để hỏi đâu ?”
Tống Như Vân trầm mặc nhìn Tống Chân, không nói tiếp .
Sau khi Tống Chân cười nhạo, cũng chầm chậm xoay người, giống như đã mất đi tất cả khí lực mà ngã ngồi trên ghế , thấp giọng nói “Tứ muội, ngươi trở về đi. Ta muốn ở một mình một hồi.”
Tống Như Vân có chút lo lắng, có chút do dự, nhưng chỉ đứng trong phút chốc rồi cũng nghe lời, chậm rãi rời đi, thời điểm trước khi rời đi, Tống Như Vân xoay người nhìn về phía Tống Chân đang ngồi ngơ ngác đờ đẫn, chỉ cảm thấy nữ tử vốn thanh nhã xinh đẹp kia giống như chỉ trong chớp mắt đã biến mất tất cả khí lực , giống như một đầu gỗ mỹ nhân, trong lòng nhịn không được toan sáp đau đớn, không khỏi thấp giọng nói “Tam tỷ, sẽ tốt…… Hết thảy đều sẽ tốt lên……”
Đúng vậy! Nhất định đều sẽ tốt lên!
Tống gia các nàng đều đã kiên trì mấy trăm năm , không có lý do gì mà ngay cả mười mấy năm ngắn ngủn, không, thậm chí không cần mười mấy năm, chỉ cần năm năm hoặc tám năm mà lại kiên trì không nổi ……
Cho nên, tam tỷ, đừng buông tay , ngàn vạn lần đừng buông tay .
*************
Kinh thành, Trương gia phủ đệ.
Trương Minh Thụy nhướng mày nhìn nam nhân đang nhíu mày đứng ở trước đại môn nhà mình, khóe miệng xả ra tươi cười khinh đạm.
Xuống ngựa, đưa roi ngựa cho tùy tùng phía sau , liền chậm rãi tiến lên.
“Tung ca, sao lại đứng ở chỗ này, sao không đi vào trong phủ ngồi một láy ?” Trương Minh Thụy chắp tay, mỉm cười hỏi .
Nam nhân, cũng chính là Phương Tung, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm bảng hiệu trước cửa Trương phủ, lúc này, nghe thấy câu hỏi liền lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Trương Minh Thụy đang chắp tay, liền cũng chắp tay chỉ lễ “Hạ quan bái kiến thừa tướng đại nhân.”
Trương Minh Thụy mỉm cười xua tay “Tung ca luôn khách khí như vậy.”
Phương Tung lại thản nhiên nói “Không dám, cái này chính là bổn phận.”
Bổn phận? Trương Minh Thụy hơi hơi gợi lên khóe miệng, hai chữ này là ý ngoài lời nha .
“Tung ca, vào phủ ngồi chút đi , thế nào ?” Trương Minh Thụy mời nói.
“Tạ ơn thừa tướng đại nhân.” Phương Tung cũng không khách khí, chắp tay tạ ơn .
Vào chính đường, sau khi hạ nhân bưng trà đi lên, Trương Minh Thụy liền ra hiệu hạ nhân hầu hạ đi xuống, quay đầu, đối Phương Tung cười nói “Tung ca, đây là trà năm nay mới dâng lên , ngài nếm thử chút đi , hương vị không tồi.”
Phương Tung cũng không khách khí, chỉ lễ sau, liền nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, uống xong , Phương Tung gật đầu, buông bát trà, đối Trương Minh Thụy nói “Không tồi, là hảo trà.”
Trương Minh Thụy cười, giống như vô tình mở miệng “Nga, Tung ca đều nói không tồi , vậy Hạo Nhiên khẳng định cũng sẽ thích .”
Phương Tung vẻ mặt rõ ràng sửng sốt, lập tức chính sắc hỏi “Ngươi đi gặp Hạo Nhiên ?”
Trương Minh Thụy khẽ gật đầu, cười nói “Tung ca biết, trước đây không lâu thiên tượng có dị biến , ta lo lắng cho Hạo Nhiên, nên đi thăm .”
Phương Tung gắt gao nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, trầm giọng hỏi “Hạo Nhiên thế nào rồi ?”
“Hắn thực lo lắng, bất quá, hiện tại hẳn đã tốt hơn nhiều.” thanh âm Trương Minh Thụy rất nhu hòa.
Phương Tung vẫn nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy như cũ , vẻ mặt rất phức tạp “Ngươi đã lo lắng cho Hạo Nhiên, vì sao…… Ngươi còn muốn đem Khúc Khương Hữu phái tới Thanh Dương Huyền? Mười hai thiên sách lệnh đã tiêu thất suốt mười một năm, nhưng hiện tại, ngươi lại ở kinh thành thả ra tin đồn về mười hai thiên sách lệnh, còn làm cho Cảnh Phong đi Thanh Dương Huyền, ám chỉ thân phận Hạo Nhiên! Hạo Nhiên hiện giờ đã bị cuốn vào lốc xoáy , ngươi rốt cuộc đang đánh chủ ý gì !”
Trương Minh Thụy nghe Phương Tung chất vấn, chỉ khinh đạm cười “Tung ca, Hạo Nhiên vẫn còn sống, cái này là sự thật mà , khi người còn sống thì mười hai thiên sách lệnh sẽ không biến mất được, hơn nữa…… Tung ca, ngài còn nhớ rõ chứ , lúc trước, Hạo Nhiên chỉ rời khỏi kinh thành , hơn nữa là thoải mái rời đi, Phương gia cho tới bây giờ đều không có đem tên Hạo Nhiên gạch khỏi gia phả mà……” Trương Minh Thụy thản nhiên nói, tựa hồ nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng cười “Ta nhớ rõ, Phương bá phụ lúc trước làm trò trước mặt mọi người nói rằng đã nhốt Phương Hạo Nhiên trong thiên viện, không gặp thế nhân cũng không vào từ đường nhưng cũng không nói sẽ gạch tên đi ……”
Phương Tung lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy “Nếu chơi trò chơi chữ , Hạo Nhiên có lẽ sẽ thích chơi với ngươi , Trương Minh Thụy, Hạo Nhiên tuy rằng dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng hắn cũng không ngốc , có một số việc hắn cũng biết ! Tỷ như nói…… Lúc trước là ai đưa tin tức hắn xông vào cấm địa đồn ra ngoài !”
Đôi mắt Trương Minh Thụy tối sầm lại, nhưng khinh đạm tươi cười nơi khóe miệng cũng thâm thêm mấy phần “Tung ca, ngươi tìm đến ta chỉ vì chuyện này?”
Phương Tung bình tĩnh đứng dậy, chắp tay nói “Hạ quan là phụng chỉ đến xin chỉ thị thừa tướng đại nhân, Nam Cương cấp báo, Ô Vân quốc bắt đầu tập kết quân đội ở biên cảnh, phải bắt đầu đề phòng hay không?”
Trương Minh Thụy khẽ gật đầu “Ta đã biết, vất vả Tung ca .” Dừng một chút, lại thản nhiên nói “Mệnh Kim Lộ tướng quân tới biên cảnh đề phòng , không thể khinh suất động võ!”
Phương Tung chỉ cung kính chỉ lễ, lập tức trầm giọng nói “Nếu không có chuyện khác , hạ quan cáo lui !”
“Người tới, tiễn Phương đại nhân!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
******* xem như tiểu kịch trường?********
Mỗ thụ: Uy![#`o′] , hứa lão cha, có người nói ngươi cong nga, ngươi cong sao?
Hứa lão cha: Cong ?[⊙_⊙]?[ quay đầu ] Minh Thụy, ta không phải đều thẳng sao ?
Mỗ thụ:……