Chương 63: Long văn chi tứ niên [3]
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kì Liên sơn……
Hứa Vị tò mò nhìn thạch thất trước mắt này.
Thạch thất không lớn, Hứa Vị phỏng chừng đại khái cũng cùng sương phòng Ngọc Hoa tự lớn như nhau , trong thạch thất chỉ có một chiếc giường dựa vào tường không biết là bằng ngọc hay bằng đá , đối diện cánh cửa, mà bên trái nó là một cái bàn , trên bàn bày đủ văn phòng tứ bảo, sau đó chính là một cái hòm lớn , để ở nơi sáng nhất , không có khóa lại.
Hứa Vị tinh tế đánh giá một phen, thạch thất này đại khái đã thật lâu cũng chưa ai dùng đi , nơi nơi đều là tro bụi, bất quá rất kỳ quái, thế nhưng không có tơ nhện ?
Sau khi rơi xuống địa phương kỳ quái không biết là nơi nào này, Hứa Vị men theo vách tường, dựa vào ánh sáng của mấy ngọc được khảm ở trên đó , một mình chậm rãi đi tới, thật cẩn thận lục lọi nơi này, đại khái đi được hai mươi bước xong , Hứa Vị phát hiện, cái tường mà hắn vẫn sờ vào thật sự rất bằng phẳng nha ? Cẩn thận đem cái tường này sờ kĩ hơn , phát hiện hình như là chuyên thạch? Hơn nữa thực ngay ngắn ? Vừa cẩn thận nhìn lại bên kia , cũng là bằng chuyên thạch phi thường bằng phẳng ? Lại cúi đầu nhìn nhìn trên mặt đất, mặt đất cũng rất bằng phẳng , ngồi xổm xuống, phủi đi bụi bặm trên mặt , là tảng chuyên thạch ?
[ Chuyên thạch : Gạch . Ta không rõ lắm nhưng theo như tra trên google thì đó là gạch đỏ]
Như vậy nơi này hẳn là na ná địa đạo a ?
Hứa Vị trong lòng có chút vui sướиɠ, nếu nói như vậy, nói không chừng còn có thể tìm được đồ ăn , bất quá, nơi này nơi nơi đều là tro bụi cát đất, chỉ sợ cho dù có thực vật cũng đại khái không thể ăn đi?
Hứa Vị trong lòng lại phát sầu , bất quá, hiện tại, trước tìm được địa phương rồi nói sau!
Hứa Vị vì thế bắt đầu phấn chấn tinh thần, quay đầu đối kiển cầu màu đen phía sau , cười tủm tỉm nói “Tiểu Mặc, đừng lo lắng, chúng ta khẳng định có thể sống đi ra ngoài !”
Dứt lời, Hứa Vị đang muốn tiếp tục hướng phía trước đi đến, kết quả, tay lại nhấn phải cái gì đó trên tường , đột nhiên chợt nghe một tiếng loảng xoảng, Hứa Vị hoảng sợ, quay đầu, chỉ thấy vách tường bên cạnh xuất hiện một cánh cửa ?!
Nhìn chằm chằm thạch thất này , nghĩ nghĩ, Hứa Vị vẫn quyết định vào xem, tuy rằng hắn biết, nơi này nơi nơi lộ ra quỷ dị, trời biết, thạch thất này tuy rằng nhìn qua rất đơn giản, nhưng ai có thể khẳng định nó không cất dấu nguy cơ chứ ? Chính là hiện tại Hứa Vị không có lựa chọn, hắn hiện tại vừa mệt vừa đói , toàn thân lại như nhũn ra, mà hiện tại bên ngoài còn có đám dơi, còn có bộ xương khô đầu người đáng sợ, thi thể không trọn vẹn…… Nếu như bị đám dơi kia công kích, thạch thất này là nơi duy nhất có thể trốn , đương nhiên, nếu thạch thất này là nơi an toàn thì thật tốt !
Thật cẩn thận chậm rãi đi vào, xác định không có nguy hiểm sau, Hứa Vị mới kéo kiển cầu màu đen đi vào.
Chậm rãi từng bước một đi tới , Hứa Vị đầu tiên là nhìn nhìn cái hòm ở góc sáng kia , dường như thực im lặng…… Hẳn là không có giấu cái gì đâu nhỉ ?
Nghĩ nghĩ, Hứa Vị trước lấy ra kim châm cùng gói thuốc trong ngực mình ra , mới thật cẩn thận mở hòm.
Nếu bên trong có đồ vật nguy hiểm , kim châm cùng gói thuốc có thể tạm thời kéo dài một chút!
Mở ra hòm sau, Hứa Vị lập tức lui về phía sau vài bước, xác định không có gì động tĩnh sau, Hứa Vị mới chậm rãi tới gần, cẩn thận thăm dò thì thấy, trong rương chỉ có một cuốn da dê.
Hứa Vị chần chờ cầm lấy cuốn da dê, ngồi dưới đất, mở ra.
Ân? Bản đồ???
Chỉ thấy họa đồ vẽ trên cuốn da dê trên tay này rất tỉ mỉ cẩn thận, từng nơi đều có biểu thị, thậm chí còn có giải thích cẩn thận cho từng cơ quan.
Lại nhìn chữ dưới cùng trên tấm da dê :
Toàn bộ bản đồ Ngọc Thạch cung,ngày chín đầu tháng xx năm xx , Ngọc Thần Nữ chi bút
Vừa thấy ngày ghi , Hứa Vị không khỏi kinh ngạc di một tiếng, đây chính là một ngàn năm trước…… Ngọc Thạch cung này chẳng lẽ là nơi mình đang đứng sao ???
Tưởng tượng đến điều có thể này , ánh mắt Hứa Vị lại đại lượng, cầm bản đồ trên tay đặt ở trên mặt đất , mở ra, cẩn thận tìm tòi, quả nhiên, bản đồ ở trên tấm da dê này quả thực là nơi mình đang đứng, chứng tỏ nếu…… Di, mật thất?!
Nếu là mật thất, ân…… Vậy hẳn phải có đường đi ra đi .
Bất quá, tối trọng yếu là, rời khỏi con đường quỷ dị này đã ……
Sau khi xem kỹ , nhãn tình Hứa Vị sáng lên, quay đầu đối kiển cầu màu đen hưng phấn nói “Tiểu Mặc, rất nhanh chúng ta có thể đi ra ngoài!”
Kéo kiển cầu màu đen, Hứa Vị vội đứng dậy đi đến bên cái giường màu xanh biếc, sờ sờ tảng đá cứng rắn trên giường, rốt cục tìm được một cái lõm rất nhỏ, nhẹ nhàng nhấn một cái, cái giường bên tường chậm rãi phát ra thanh âm bị di chuyển !
**********
Mà lúc này ở Thanh Dương Huyền, trong hậu viện ở Thanh Dương thư viện , một gian sương phòng nào đó .
Hứa Chính Nhất chậm rãi mở to mắt, ý thức mặc dù có chút mơ hồ không rõ, nhưng đau đớn sau khi say rượu lại rất rõ ràng khiến hắn nhíu mi lại ! Cho đến khi trên trán cảm giác được động tác nhu nhu ấn ấn không mạnh không nhẹ lại phi thường quen thuộc , ý thức của Hứa Chính Nhất mới chậm rãi tỉnh táo lại, mày đang nhíu được chậm rãi dãn ra , vẻ mặt cũng thả lỏng xuống, thoáng điều chỉnh tư thế một chút, nhích người về phía con người ấm áp đằng sau , thanh âm có chút khàn khàn miễn cưỡng nói “Minh Thụy, ngươi còn chưa đi?”
“Ân, lo lắng cho ngươi.” Thanh âm Trương Minh Thụy rất khinh đạm, thoáng mang theo nhu hòa.
“Tửu lượng của ngươi vẫn tốt như vậy!” Hứa Chính Nhất nghĩ lại ngày hôm qua hai người đều uống hết một vò rượu, hắn say đến bất tỉnh nhân sự, Minh Thụy lại vẫn thoải mái như thường, còn có thể đem mình mang về trong phòng , còn có thể thức dậy rất sớm…… Hứa Chính Nhất nhịn không được trong lòng có chút bất bình!
“Ta có vũ kỹ còn có pháp thuật, không giống ngươi .” thanh âm mang theo ý cười , nói.
“Hừ!” Hứa Chính Nhất hừ hừ, cho nên mới nói, không có vũ kỹ cũng không có pháp thuật, cũng không biết rốt cuộc là ai tửu lượng hảo đâu, đúng không?
“Tối hôm qua thời điểm đưa ngươi trở về nhìn thấy Kim Đại Vĩ .” Đột ngột , ngữ khí của người phía sau thực đạm .
“Ân? Ngươi không thích hắn?” Hứa Chính Nhất miễn cưỡng mở miệng.
Người phía sau chỉ khẽ cười một tiếng “Ngươi cũng biết?”
“Bởi vì đó là Kim Đại Vĩ, người Kim gia , Kim gia có tiếng là cỏ mọc quanh tường , tâm tư về công danh lợi ích của Kim Đại Vĩ rất nặng, là kẻ vì thượng vị mà có thể không từ thủ đoạn nào , hắn rõ ràng thích Tống Thần Nguyệt, biết Tống Thần Nguyệt đào hôn chạy đi , Tống Thần Nguyệt tìm đến hắn là hi vọng hắn bảo hộ nàng , nhưng Kim Đại Vĩ lại có thể ngoan tâm không để ý tới…… Nhưng ngươi không thích hắn, hẳn không phải bởi vì hắn là kẻ như vậy, bởi vì ngươi vốn cũng là người như vậy , ngươi không thích hắn là sợ hắn sẽ phản bội ta sao ??” Hứa Chính Nhất ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, nhướng mày hỏi.
Trương Minh Thụy nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, trầm mặc , vẻ mặt khó lường, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi “Hạo Nhiên, ngươi nói sai lầm một chuyện rồi ……”
“Nga?” Hắn nói sai cái gì rồi?
“Ta đối với người ta coi trọng tuyệt đối sẽ không không để ý tới, lại càng không ngốc đến mức sẽ buông tha. Ta sẽ tích trữ lực lượng, chờ đợi cơ hội, sau đó, đoạt đến , đời đời kiếp kiếp có được.” Mấy câu nói đó, Trương Minh Thụy nói rất chậm , thực lạnh nhạt, nhưng Hứa Chính Nhất nghe được mà da đầu run lên, nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, đã thấy Trương Minh Thụy khẽ rũ mi xuống, ánh sáng phòng thực ảm đạm, nhìn không ra biểu tình, không khỏi lẩm bẩm nói : “Ta sao lại cảm thấy ai mà bị ngươi thích thì thực không hay ho nhỉ ?”
Trương Minh Thụy nâng lên mi mắt, mỉm cười.
Hứa Chính Nhất như nghĩ đến cái gì đó , mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, lại bởi vì động tác quá mạnh mà thiếu chút nữa ngã xuống giường, Trương Minh Thụy vội vươn tay giữ chặt, có chút bất đắc dĩ “Hạo Nhiên, đừng phát bực nóng nảy nha !”
Hứa Chính Nhất cũng bám chặt lấy Trương Minh Thụy, vẻ mặt tức giận “Nói! Ngươi thật sự thích làm thượng nhân sao ?”
Trương Minh Thụy sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn đôi tay đang nắm lấy áo mình , ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt Hứa Chính Nhất rõ ràng đang phẫn nộ, mỉm cười “Hạo Nhiên, ngươi vì cái gì mà lại sinh khí?”
Hứa Chính Nhất nghĩ cũng không muốn nghĩ , tức giận bất bình “Còn cần hỏi sao! Lúc trước chúng ta không phải đã nói rồi sao ? Nếu chúng ta thích thượng ai, nhất định phải nói cho đối phương, sau đó thỉnh đối phương uống rượu mừng quý nhất! Nhớ ngày đó, ta đã chiếu ước định mà làm a! Ta đem Tống Chân –”
“Mười một năm trước ta đã nói rồi, ta tuyệt không thừa nhận!” Trương Minh Thụy đột nhiên đánh gảy, thanh âm rất lạnh.
Hứa Chính Nhất cũng đột ngột trầm mặc , gục đầu xuống.
Trương Minh Thụy nhìn Hứa Chính Nhất gục đầu, trên mặt xẹt qua một tia chua xót, nâng tay chậm rãi đem tay Hứa Chính Nhất gỡ ra , nhưng vừa mới gỡ được một nửa, Hứa Chính Nhất lại đột nhiên đem đầu mình tựa vào hõm vai Trương Minh Thụy, Trương Minh Thụy đang gỡ tay Hứa Chính Nhất liền dừng lại , lập tức nâng tay ôm chặt lấy , cúi đầu ôn nhu khẽ gọi “Hạo Nhiên?”
“Minh Thụy, ngươi nhớ kỹ a. Nếu thực thích người nào, nhất định phải hiểu rõ, thấy rõ, bản thân rốt cuộc có phải thực thích hay không …… Còn có chính là…… Có một số việc, không phải nói có thể giả bộ hồ đồ là có thể giải quyết ……” Hứa Chính Nhất thì thào nói, chính là lời nói có phần lộn xộn, nhưng Trương Minh Thụy trầm tĩnh nghe, một bên nâng tay vỗ nhẹ.
Đợi Hứa Chính Nhất rốt cục nói xong , Trương Minh Thụy thấp giọng nói “Hạo Nhiên…… Đều đã trôi qua…… Ta cùng ngươi, không có việc gì .”
Hứa Chính Nhất im lặng không nói, sau một lúc lâu, mới khàn khàn hỏi “Lúc trước thời điểm ta rời đi kinh thành, ngươi rõ ràng vẫn ở trong khu rừng vùng ngoại ô kinh thành ấy , ngươi vì sao không lao tới giữ chặt ta, ngươi không phải đều biết hết sao ? Ngươi không thừa nhận Tống Chân, không phải bởi vì người biết Tống Chân hướng về 12 thiên sách lệnh sao ??”
Trương Minh Thụy nguyên bản đang nhẹ nhàng ôm Hứa Chính Nhất , tay lại đột nhiên dùng sức, dùng sức khiến cho Hứa Chính Nhất cảm giác hơi đau, nhưng Hứa Chính Nhất vẫn chôn ở trên vai của Trương Minh Thụy như cũ, chỉ thoáng nhíu mày một cái .
Hồi lâu, Hứa Chính Nhất vẫn kiên nhẫn chờ đáp án thì nghe đến thanh âm rất chậm rất chậm của Trương Minh Thụy, có chút nghẹn ngào buồn thương , khàn khàn nói “Hạo Nhiên…… Hiện tại, ta không thể nói cho ngươi……”
Hứa Chính Nhất giật mình, lập tức cười nhẹ, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trương Minh Thụy đang cúi đầu , thấy không rõ vẻ mặt, bất đắc dĩ cười “Sách, ngươi đừng đem ta thành tiểu hài tử mà che chở , hiểu không ? Ta tuy rằng so với ngươi thì không cường hãn bằng , nhưng ta là nam nhân a, ngươi cái gì cũng không nói cho ta biết, đều gạt ta, ngươi sao chỉ biết ta không thể ứng phó, tốt xấu, tốt xấu, cũng để cho ta có cơ hội thể hiện khí khái nam tử a !!” Nói xong lời cuối cùng, Hứa Chính Nhất nhịn không được trừng mắt hoài nghi nói “Ngươi không phải đem ta trở thành nữ nhân mà chiếu cố chứ !”
Trương Minh Thụy nhịn không được nở nụ cười. Nguyên bản đang rũ mắt liền nâng lên , đôi mắt sâu thẳm lúc này có chút tỏa sáng khó được, dừng ở Hứa Chính Nhất, trêu ghẹo nói “Có nữ nhân như ngươi vậy sao?”
Có ý tứ gì a?! “Uy! Lúc trước, ta cùng đại ca nhị ca bọn họ tham gia hiến nghệ hội ở kinh thành, ta không phải cũng đóng vai một thị nữ bên người Ngọc Thần Nữ sao?” Hứa Chính Nhất nhướng mi lên, rất là đắc ý “Sau lại , không phải có vài người luôn hỏi thăm xem đó là ai sao ?”
“…… Dường như, đó là hỏi thăm…… Rốt cuộc là gia tộc nào mà lại dám phái ra xú nữ nhân như vậy……”
“Trương Minh Thụy ngươi muốn chết!”
“Ha ha…… Coi như ta nói sai , nói sai a ……”
“Ai u!”
“Hạo Nhiên! Ngươi làm sao vậy? Bị thương sao!”
“Ha ha!! Bị ta bắt được rồi !”
Hứa Chính Nhất áp lên trên người Trương Minh Thụy, đắc ý cười ha hả.
Mà Trương Minh Thụy cũng chỉ mang theo tươi cười nhu hòa, nhìn Hứa Chính Nhất đang áp lên trên người mình cười đến hết sức càn rỡ, nâng tay chậm rãi ôm vòng lấy Hứa Chính Nhất.