Chương 47: Mùng ba tháng ba [4]
Kinh thành, tên dân dã là Bắc Đô.Tứ môn kinh thành đều dẫn tới đế cung, Nam môn tới Bắc môn đều là nơi ở của Đại Quan nhất phẩm trong triều.
Mà Tây môn , lại là của một trong mười hai gia tộc , dòng họ sở hữu ngọc thạch đệ nhất , thuộc địa của Trương gia gia tộc.
Đông môn, lại là của một trong mười hai gia tộc, dòng dõi ngọc thạch đệ nhị , thuộc địa của Phương gia gia tộc.
[ Nguyệt : Ta giải thích 1 tý. Mỗi dòng họ có một ngọc thạch riêng , mỗi ngọc thạch xếp theo thứ tự . Vì thế phân ra. Cái ngọc thạch mà Phương Tung dâng cho Mặc Tam đó . Nó dựa vào đó để phân chia thứ bậc gia tộc ]
Trong mười hai gia tộc có thuộc địa ở kinh thành cũng chỉ có Trương gia cùng Phương gia .
Mà Lưu Phương Huyền cách kinh thành trăm dặm là của gia tộc duy nhất có nữ chủ nhân đứng đầu – Tống gia .
Lúc này, kinh thành bước vào tháng ba, trước sau như một , rộn ràng nhốn nháo, tiếu ngữ hoan thanh .
Sông Hộ Thành chậm rãi chảy qua , tuy rằng mặt nước còn có những mảng băng sương mơ hồ phiêu dạt , nhưng dòng sông Hộ Thành vẫn đẹp đến khó dằn lòng , dương liễu màu xanh mướt ngả nghiêng bên sông, còn có mùi hương hoa theo gió êm dịu thổi tới .
Lúc này, có một cỗ kiệu đi dọc sông Hộ Thành .
Cỗ kiệu trang trí thập phần hoa mỹ, đặc biệt chính là, ở trên cửa sổ cỗ kiệu còn điêu khắc hoa văn bách hoa, mành kiệu là vải sa trắng tinh , vải trắng mờ ảo theo cơn gió mà phập phồng , như ẩn như hiện càng chứng tỏ nữ tử trong kiệu duyên dáng cỡ nào .
Hai bên sườn cỗ kiệu , vài cô nương mới mười ba mười bốn , lam sắc quần đái phấn sắc thượng y , khuôn mặt xinh đẹp , nhếch môi , vẻ mặt nghiêm nghị đi sau cỗ kiệu , trên đầu vấn kiểu tóc của thị tì đơn giản .
Mà nam tử nâng cỗ kiệu, tất cả đều khoảng chừng ba mươi, một thân kính phục, khuôn mặt lạnh lùng.
Cỗ kiệu đi qua, dân chúng trên đường đều tránh đi, có cung kính, có hưng phấn, nhưng cũng không dám tiến lên, đều lặng lẽ tránh đi, cũng không dám thì thầm to nhỏ .
Có vài khách vãng lai , lặng lẽ hỏi “Đó là tiểu thư nhà ai?”
“Hư! Không thể nhiều lời! Đó là nữ nhân của Tống gia! Bách hoa nữ tương lai !”
Cỗ kiệu rất nhanh đã dừng trước một tửu lâu , tửu lâu có cái tên rất êm tai — Niệm Hoa lâu.
Dưới Niệm Hoa lầu, một nam tử chừng ba mươi có hơn , khuôn mặt tuấn vĩ dáng người khôi ngô có chút vui sướиɠ nhìn cỗ kiệu đi tới trước Niệm Hoa lâu, trong mắt che dấu không được kích động.
Nhóm dân chúng vây quanh Niệm Hoa lâu nhịn không được khẽ thì thào :
“Uy, đó là Cảnh Phong vương gia đó.”
“Chính là Cảnh Phong vương gia!”
“Cho dù trong kiệu có là bách hoa nữ của Tống gia , cũng không cần Cảnh Phong vương gia đích thân tới đi?”
“Hắc hắc…… Ngươi không phát hiện bảng hiệu trước lâu sao?”
“Ngô? Thấy . Niệm Hoa lâu đó thôi! Sách, ngươi cho là lão tử không biết chữ a!”
“Ha ha…… Đừng cáu đừng cáu , Niệm Hoa lâu này , chính là Cảnh Phong vương gia sở kiến nga. Còn có, ngươi xem hai chữ Niệm Hoa này, hắc hắc…… Đã hiểu chưa ?”
“Ngạch…… Không hiểu!”
“…… Ha ha, ta đã hiểu, nghe nói Cảnh Phong vương gia này hiện giờ vẫn chưa thành gia, hoàng thượng nhiều lần tứ hôn, hắn đều cự tuyệt , hay là…… Chính là chờ một đóa hoa như vậy???”
“Thông minh!”
……
Dừng kiệu , thị nữ hai bên sườn cỗ kiệu tiến lên nâng lên mành trắng của cổ kiệu .
Một nữ tử một thân đạm vàng, quần lụa màu trắng , che diện sa , tóc búi kiểu bách hoa .
Đợi mọi người thấy nữ tử duyên dáng đi ra , đặc biệt thấy búi tóc bách hoa kia , cũng không từ hít một hơi thật sâu , thật sự là bách hoa nữ?!
Bách hoa nữ Tống gia , mười năm mới có một người. Lúc sinh ra tất có dấu hiệu bách hoa trên người , hoặc ở trên trán, hoặc ở trên lưng.
Bách hoa nữ Tống gia, tuyệt thế giai nhân, quý không thể nói, không thành Đế phi cũng là Đế hậu .
Nhưng bách hoa nữ Tống gia, Tống Chân, nghe nói, mười năm trước dấu hiệu bách hoa đột ngột phai nhạt , thân thể suy yếu, bởi vậy bế quan tĩnh dưỡng không gặp bất luận kẻ nào. Cho đến hiện giờ , dấu hiệu bách hoa mới lại xuất quan .
Bách hoa nữ che diện sa được thị nữ nâng lên, chậm rãi tiêu sái đến trước Niệm Hoa lâu, hơi hơi cúi đầu chỉ lễ, mới đi theo Cảnh Phong vương gia đi vào Niệm Hoa lâu.
Lên lầu hai , bách hoa nữ chậm rãi cởi xuống diện sa , lộ ra khuôn mặt bạch ngọc không tỳ vết, khuôn mặt này, thật sự xinh đẹp, có người đẹp đến kinh người nhưng lại hơn tầng yêu mị, mà có người cũng rất đẹp , lại mang theo sự ôn dung thanh nhã.
Bách hoa nữ trước mắt chính là như thế.
Cảnh Phong vương gia ngóng nhìn nữ tử mà hắn đợi nhiều năm , chậm rãi lộ ra tươi cười chua xót “Ta nghĩ rằng…… Ngươi còn có thể mang theo vết sẹo kia……”
“Gia chủ nói, nếu ta đã quyết đoán buông xuống hết thảy ở quá khứ , vết sẹo kia sẽ không nên lưu lại .” thanh âm bách hoa nữ mềm nhẹ chậm rãi.
Cảnh Phong vương gia trào phúng cười “Mặc dù nó tiêu thất ở trên mặt ngươi, nhưng nó ( hắn ) cũng đã khắc thật sâu ở trong lòng ngươi , ta thật tình nguyện thấy ngươi mang theo nó, ít nhất, như vậy, ta cảm thấy được ngươi ở trước mắt ta là chân thật .”
Bách hoa nữ trầm mặc , sau một lúc lâu, nhẹ nhàng cười “Vương gia, một khi đã như vậy, ngài sao phải vất vả cầu thân chứ ? Người khác không rõ ràng, nhưng ngài hẳn là biết, Tống Chân sớm lập gia đình .”
Cảnh Phong vương gia dừng ở Tống Chân, tươi cười không lưu loát “Ta biết……”
“…… Thú một người đã từng làm thê tử người khác , còn là nữ nhân đã sinh con……” Bách hoa nữ nhịn không được lộ ra tươi cười tự giễu “Vương gia, ngài thực cam tâm?”
Cảnh Phong vương gia nhìn chằm chằm Tống Chân, chậm rãi gật đầu, ôn nhu nói “Ta chờ nhiều năm như vậy, đều không bỏ tay xuống được. Chân Chân, năm đó , hoàng huynh muốn lập ngươi làm hậu mà ta cũng có thể có cách đi tranh, hiện giờ, hoàng huynh đã nói, hắn sẽ đem ngươi tứ hôn cho ta, cho nên, cho dù trong lòng ngươi còn có một Phương Hạo Nhiên, ta cũng sẽ không tái buông tay. Chân Chân, cho ta một cơ hội, làm cho ta chiếu cố ngươi , được không ?”
Tống Chân không trả lời, chỉ quay đầu tránh đi tầm mắt quá mức nồng cháy của Cảnh Phong, kinh ngạc nhìn liễu rủ bên đường , có chút hoảng hốt nhớ tới, từng, trên con đường kia , có một người nam nhân cùng mình nữ phẫn nam trang chậm rãi vui cười đi qua ……
***********
Cùng so sánh với một Niệm Hoa lâu tinh tế nhưng khó dấu hoa lệ như vậy, tiệm mì nước ở trong ngõ nhỏ phía sau Niệm Hoa lâu thật đúng là nơi xấu xí nhỏ hẹp .
Nhưng mà , có người thích.
Tỷ như nói , nam nhân tầm ba mươi tuổi , một thân bào phục màu trắng đang cười tủm tỉm.
Phương Tung nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, Đại Quan nhất phẩm triều đình , thừa tướng đại nhân đứng hàng tam công thế nhưng hẹn mình tới nơi này cùng ăn mì nước ?!
Được rồi, nơi này, hắn cũng đã tới, vẫn là hỗn tiểu tử Hứa Chính Nhất kia mang mình tới! Ngô…… Hương vị cũng đặc biệt không tồi.
A, đúng rồi!
Thừa tướng đại nhân trước khi cùng Hứa Chính Nhất quyết tuyệt , tình cảm cùng Hứa Chính Nhất cũng đặc biệt hảo!
Tống Chân chưa xuất hiện, hỗn tiểu tử Hứa Chính Nhất kia chính là mỗi ngày lén chuồn ra ngoài tìm thừa tướng đại nhân này chơi đùa ! Lúc ấy, cha kết luận , trước mắt cứ chậm rãi để hỗn tiểu tử chơi cùng , nhất định là kẻ có tài , ít ra để tiểu tử kia hưởng chút ít ! Thế nên càng làm cho Hứa Chính Nhất đi loạn ngày một nhiều, vốn không thèm trông coi !
Ai biết……
Hừ! Thừa tướng đại nhân đứng hàng tam công! Đương gia phía sau Trương gia !
Đúng vậy! Là thành kẻ có tài rồi ! Nhưng ngốc đệ đệ nhà mình kia, tiểu tử Hứa Chính Nhất vô liêm sỉ kia lại vẫn oa ở Thanh Dương Huyền, hiện giờ, đại khái còn đang miễn cưỡng cười vui đi!
Phương Tung trong lòng nghiến răng nghiến lợi , sao tiểu tử kia càng ngày càng kém cỏi như thế !
Nhìn lầm một Trương Minh Thụy, nhìn lầm một Tống Chân!
Cả đời này đều lỗ vốn sạch !
“Hạo Nhiên…… Tinh thần cũng không tệ lắm.” Rốt cục nuốt xong miếng mì , thừa tướng đại nhân lấy ra khăn tay, chậm rãi lau miệng.
Phương Tung sửng sốt, lập tức hí mắt, thừa tướng đại nhân hồ ly này dường như lại chạy tới Thanh Dương Huyền? Trong hồ lô bán dược gì??
“Nha.” Thừa tướng đại nhân sờ soạng trong tay áo thật lâu, mới lấy ra một đồ vật , đặt lên bàn, chỉa chỉa đồ trên bàn, thản nhiên mỉm cười “Hạo Nhiên sợ Tung ca các ngươi lo lắng, cố ý muốn ta chuyển giao cho các ngươi xem .”
Nhìn chằm chằm đồ vật trên bàn , Phương Tung nhịn xuống xúc động muốn nổi gân xanh trên trán, nhưng tay lại nắm chặt thành quyền, miễn cưỡng hít sâu một hơi, trên bàn này…… Nửa miếng ngọc bội…… Chính là phải có thân phận trực hệ huyết thống của Phương gia mới có ngọc bội này a!! Ngọc bội trên tay tiểu tử Hứa Chính Nhất vô liêm sỉ kia vẫn là phi thường đặc biệt , là cha tìm người làm riêng , ngay mặt là đồ án của Phương gia gia tộc, phía dưới chính là đồ án hoa lan mà thân mẫu của Hứa Chính Nhất thích nhất! Hứa Chính Nhất đặc biệt quý trọng, năm đó khi bị buộc rời đi, cha đem ngọc bội bẻ thành hai khối , một khối cha lưu , một khối để Hứa Chính Nhất cầm đi.
Ý tứ trong đó , hắn đương nhiên biết, cha hy vọng Hứa Chính Nhất sẽ có cơ hội trở lại Phương gia.
Đồ vật quan trọng như thế , hỗn tiểu tử Hứa Chính Nhất kia thế nhưng liền giao cho Trương Minh Thụy trước mắt này ?!
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trương Minh Thụy chậm rì rì uống trà, Phương Tung mới bình tĩnh xuống được .
Tiểu tử Hứa Chính Nhất kia tuy rằng thực hỗn đản , nhưng đầu óc không ngu ngốc , làm việc cực kỳ đúng mực, nên đoạn tất đoạn a !
Mười năm trước , việc Trương Minh Thụy làm với nó , Hứa Chính Nhất phải sớm hiểu ra chứ .
Nhưng vì sao…… Lại vẫn tin tưởng Trương Minh Thụy như vậy?
Mà…… Trương Minh Thụy, thời điểm sau khi thượng triều chấm dứt , đột nhiên biến mất khỏi kinh thành , tuy rằng buổi tối ngày hôm sau đã trở về kinh thành. Lúc ấy, kinh thành đều nghị luận, không ngừng tìm hiểu , đế cung cũng từng ngầm phái người tìm hiểu qua , nhưng phân công phu này Trương Minh Thụy tung ra cả mười phần , nên ai cũng không nghe ngóng được gì .
Nhưng hiện tại…… Phương Tung lớn mật ngờ vực, hay là, cái tên tâm tư thâm trầm khó đoán này , lúc ấy là chạy về Thanh Dương huyền ?
Lúc này, có hai người tiến đến trước cửa quán , lớn tiếng ồn ào :
“Xem ra, Cảnh Phong vương gia này vẫn đối bách hoa nữ nhớ mãi không quên a!”
“Ha ha…… Chúng ta cược xem, xem Cảnh Phong vương gia lần này có thể thú bách hoa nữ hay không!”
Phương Tung sửng sốt. Lập tức nhíu mày. Bách hoa nữ? Tống Chân?
“Xem ra, Tung ca ngươi cùng ta đều phải chuẩn bị một phần đại lễ nha .” Thanh âm trầm thấp giàu từ tính vang lên .
Phương Tung giương mắt nhìn lại, nam nhân tuấn nhã đối diện cười đến thật là sung sướиɠ.
Phương Tung hơi hơi trầm mặc một chút, vẫn thấp giọng nói “Mặc kệ như thế nào, Hạo Nhiên…… Vẫn tin tưởng ngươi.”
Tươi cười chậm rãi thu hồi, nam nhân tuấn nhã chỉ ừ một tiếng, nhẹ giọng nói “Hắn là kẻ ngu ngốc.”
Dứt lời, nam nhân tuấn nhã đứng dậy, hướng phía ngoài đi đến.
Mà Phương Tung nhìn nam nhân đứng dậy rời đi, cười khổ một tiếng, trong lòng ai thán, vì cái gì bổn đệ đệ nhà mình lúc trước lại trêu chọc đến loại người như Trương Minh Thụy, Tống Chân chứ ! Nhịn không được thở dài , nếu lúc trước…… Không có trêu chọc đến hai người kia, lấy năng lực của hắn cùng Kính Nhiên, nhất định có thể giữ cho tên đệ đệ ngu ngốc vô liêm sỉ kia một đời an bình , mà không phải như hiện tại vậy……
Trương Minh Thụy đi khỏi quán mì , liền rẽ vào một ngõ nhỏ yên lặng .
Rất nhanh, một nam nhân gầy gò mặc bố sam đi qua , nhìn như lơ đãng đυ.ng phải Trương Minh Thụy một cái , Trương Minh Thụy cúi đầu tránh đi.
“Ha ha…… Hỉ sự , đại hỉ sự……” Nam nhân say khướt vui cười ly khai.
Mà Trương Minh Thụy đang cúi đầu hơi hơi nâng lên, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, lại gợi lên khóe miệng hơi hơi trào phúng cười.
Đại hỉ sự ? Cảnh Phong vương gia rốt cục như nguyện dĩ thường sao?
**********
Dưới bầu trời trạm lam, dưới nền cỏ dại lấm chấm vài bông hoa dại , màu tím màu đỏ giao nhau, màu sắc rực rỡ trông rất đẹp mắt, hơn nữa, còn có bướm trắng bướm vàng thi nhau bay lượn từ hoa này tới hoa khác, cảnh này, nghiễm nhiên chính là một bức họa mùa xuân tươi đẹp nha .
Mà trong không khí, mùi hoa nhàn nhạt khó có thể che lấp.
Tháng ba , mùa xuân tới Thanh Dương Huyền rất sớm.
Sườn núi Đại Ngọc sơn, một nam nhân mặc một thân màu lam nhạt , đầu buộc một tấm khăn vuông đang đi tới .
Khuôn mặt của nam tử tuy rằng không phải thực tuấn tú, nhưng hai mắt mang theo tiếu ý cũng thực sáng ngời.
Phía sau nam tử còn có một thiếu niên đi theo, thiếu niên tuy rằng vẻ mặt tất cung tất kính , nhưng mặt mày lại khó nén một loại bất đắc dĩ cùng ai oán.
“Ta nói Đại Qua nha. Mùa xuân đừng ở lại trong thư viện nhiều , ngẫu nhiên cũng nên đi dạo , chẳng phải hay hơn sao ?” Nam tử cười tủm tỉm quay đầu nói, trong mắt cũng đầy ý trêu tức.
“Khụ khụ…… Lão sư nói thực hữu lý.” Thiếu niên vội vàng đáp lời, chính là ai oán trong mắt càng thêm rõ ràng.
Ngài là từ mùa đông đã bắt đầu không ngừng chạy từ Thanh Dương thư viện đi đến Ngọc Hoa tự , được không……
Ngọc Hoa tự cùng Thanh Dương thư viện là cách nhau cả một ngọn núi a a a!
Không ba cũng năm ngày liền hướng Ngọc Hoa tự chạy đến !
Tam hoàng tử đối Vị Vị tốt như vậy, ngài còn lo lắng cái gì nha!
Hạo Tử hiện giờ tạm thời đi theo hòa thượng Ngọc Hoa tự tập võ, mỗi ngày dù thật sự khắc khổ, bên người còn có một Tuệ Khả chiếu cố , cũng không cần ngài làm chuyện gì nha!
Được rồi, ngài thích chạy thì cứ chạy , nhưng là…… Có thể đừng lần nào cũng kéo đệ tự đi không ! Ngài cho đệ tử sách , đệ tử còn chưa đọc thấu a!
Cố tình, mỗi ngày sau khi trở về còn muốn hỏi……
Hỏi không được, liền phạt chép……
Mỗi lần phạt chép đều năm mươi lần , viết xong thì trời đều sáng!! Trời sáng, ngài lại chạy tới Ngọc Hoa tự !
Tuần hoàn không ngừng như thế , Kim Đại Vĩ cơ hồ nghĩ muốn ngửa mặt lên trời rên rĩ, cho dù hắn có vũ kỹ nội công, cũng chịu không được a.