Chương 19: Chuyện của nhóm trúc mã [4]
Thanh Dương thư viện tọa lạc ở trên núi Ngọc Phong tại vùng ngoại ô phía nam Thanh Dương Huyền.Ngọc Phong sơn tuy không hiểm trở đồ sộ như Đại Ngọc sơn , nhưng lại có phong cảnh động lòng người.
Thanh Dương thư viện này từ lúc sáng lập đến nay đã có một ngàn năm lịch sử, có lẽ là từ lúc Đại Sở khai quốc đến giờ , chuyện kể rằng Trang Vân là người thân cận đi theo hoàng đế Đại Sở nam chinh bắc chiến , sau khi từ quan quy ẩn, sáng lập Thanh Dương thư viện ở Thanh Dương Huyền này .
Nguyên bản, Thanh Dương thư viện danh dương thiên hạ, dù sao cũng là khai quốc công thần – nổi tiếng bậc nhất Trang Vân mở ra, nhưng sau lại, hai mươi năm sau, nhi tử kế thừa của Trang Vân bị khả nghi dính vào việc mưu đồ soán vị, Thanh Dương thư viện cũng bởi vậy bị niêm phong, vì thế, Thanh Dương thư viện danh chấn một thời ở Ngọc Phong sơn này cũng yên lặng hơn hai mươi năm, Thanh Dương Huyền cũng bởi vậy bị thế nhân dần dần quên lãng .
Cho đến một ngày sau hai mươi mấy năm yên lặng , Đại Ngọc sơn đột nhiên có một hòa thượng , tên là Bất Cai , hòa thượng đó đột nhiên xuất hiên , đi vài vòng trên Đại Ngọc sơn liền ở Đại Ngọc sơn xây dựng một tòa miếu, chính là Ngọc Hoa tự hiện tại, lúc sau, lại đi Ngọc Phong sơn, ở Ngọc Phong sơn vòng vo vài lần , nói với tri huyện đương thời, Thanh Dương thư viện này bỏ hoang như thế thực đáng tiếc không bằng để xây miếu đi. Nhưng, tri huyện đương thời lại cự tuyệt , cũng thượng tấu triều đình, đề nghị triều đình huỷ bỏ phong bế lệnh với Thanh Dương thư viện, hủy bỏ phong tỏa thư viện.
[ Nguyệt : Đau ruột thừa , Bất Cai đại sư đi vòng quanh núi là đòi xây chùa hết là sao =)) ]
Triều đình ngầm đồng ý . Tuy rằng không có hồi âm tấu chương của tri huyện nhưng lại phân cho ít ngân lượng , để cho tri huyện tu sửa Thanh Dương thư viện.
Vì thế Thanh Dương thư viện lại an an tĩnh tĩnh được mở ra .
Vừa mới bắt đầu, không có người đến đọc sách, viện trưởng cũng không có người dám đến đảm nhiệm, phu tử cũng chỉ một mình Bất Cai hòa thượng .
Nói thế nào thì cũng thấy Bất Cai hòa thượng kia kỳ quái, hắn là hòa thượng, lại dám cùng tri huyện yêu cầu, muốn làm lão sư ở thư viện.
Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua chuyện hòa thượng làm lão sư , mà tri huyện kia bị Bất Cai hòa thượng yêu cầu mãi , bất đắc dĩ đành phải đáp ứng .
Sau lại, cũng không biết Bất Cai hòa thượng kia dùng biện pháp gì , thế nhưng mời tới được rất nhiều đại nho có danh tiếng xếp dài ở trong sân , lúc sau, Thanh Dương thư viện mới dần dần có sinh khí, có danh khí, nhưng danh khí này cũng không thể so sánh với năm đó .
Nhưng đến giờ này, Thanh Dương thư viện rốt cục cũng thành thư viện danh khí gần xa .
Cha Hứa Vị — Hứa Chính Nhất, ở trong Thanh Dương thư viện làm lão sư .
Thanh Dương thư viện cũng là một nơi dạy học như bình thường , nếu nói có gì đặc biệt thì chỉ có thể nói về lão sư nơi này .
Đầu tiên đó là trong đám lão sư nhất định sẽ có một hòa thượng, từ khi có Bất Cai hòa thượng kia , Thanh Dương thư viện đều mời một tăng nhân làm lão sư Thanh Dương thư viện, không cần dạy học, chỉ cần khi Thanh Dương thư viện có hoạt động gì thì lộ mặt ra là được .
Tiếp theo, bên trong đám lão sư , luôn luôn có một hai kẻ không giống bình thường .
Tỷ như nói, Hứa Chính Nhất.
Thời điểm Phương Tung đi vào Thanh Dương thư viện, vừa lúc Hứa Chính Nhất đang giảng bài.
Đứng ở bên cửa sổ, nhìn Hứa Chính Nhất ngồi trong phòng , đối mặt với hai mươi mấy thiếu niên thư sinh bên dưới , thao thao bất tuyệt, khóe miệng Phương Tung run rẩy không thôi.
Nhìn cái tư thế này xem !
Nào có lão sư nào lại ngồi như thế ?!
Còn có lời nói kia nữa —
“Xú tiểu tử! Ngươi nói cái gì?! Một chén mì nước thịt dê những năm muwoi hai lượng bạc trắng ?! Tiểu tử , nhà ngươi coi bạc trắng là giấy a!? Hôm qua lão sư ngươi là ta đi tới chỗ lão Hồ mua một chén , ngươi nghe rõ nhá , năm văn tiền!! Còn có bánh nướng kia, một văn tiền là có thể được hai cái ! Ngươi về nhà bế môn mà bịa chuyện đi ! Ngươi về sau cũng đừng đi làm quan, cho dù làm quan cũng đừng nói là đệ tử của ta! Ngay cả giá thị trường bên ngoài cũng đều không hiểu! Ngươi làm quan cái rắm! Chờ bị hạ nhân ám toán chết đi!”
……
Bính —
Nói cái loạn thất bát tao gì vậy !
Phương Tung thiếu chút nữa đập đầu vào tường , nhưng bước chân lảo đảo đυ.ng trúng chậu hoa , Phương Tung vội vàng ngồi xổm xuống, bên trong , Hứa Chính Nhất liền thò đầu ra , nhìn nhìn, lập tức hắc hắc cười quái dị, lại rụt trở về.
Sau đó, Phương Tung chợt nghe Hứa Chính Nhất ở bên trong miễn cưỡng nói “Không có việc gì, không có việc gì, bất quá là tiểu meo meo nghịch ngợm mà thôi……”
Tiểu meo meo ??
Phương Tung bị nghẹn . Lập tức nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử này là cố ý đi!
“Chính là…… Phương huyện lệnh sao ?” Bỗng nhiên có thanh âm do dự ôn nhu vang lên.
Phương Tung quay đầu, chỉ thấy một trung niên nam tử đứng tầm bốn mươi tuổi buộc khăn xanh mặc một bộ áo màu trắng nho nhã . Khuôn mặt ôn hòa rất dễ thân, thản nhiên mỉm cười.
Phương Tung sửng sốt, lập tức vội vàng đứng lên, chắp tay, cung kính nói ra “Đệ tử Phương Tung bái kiến lão sư.”
Trung niên nam tử sửng sốt, lập tức bật cười xua tay “Ngươi hiện giờ đã là Phương huyện lệnh, sao còn đa lễ như thế ?”
Phương Tung cung kính nghiêm nghị chắp tay “Lão sư vĩnh viễn đều là lão sư Phương Tung, vô luận Phương Tung là ai .”
Trung niên nam tử cười khẽ lắc đầu, ra vẻ giận dữ nói “Thôi, tính tình của ngươi thực giống như đệ đệ ngươi nói , vừa cứng vừa thối.”
Vẻ mặt Phương Tung vẫn nghiêm nghị như cũ, nhưng trong lòng cũng nghiến răng nghiến lợi chửi Hứa Chính Nhất, cái gì vừa cứng vừa thối, thật không hiểu kẻ nào lúc trước thà rằng bị trục xuất khỏi gia tộc cũng không nguyện buông nữ nhân kia, ai mới vừa cứng vừa thối?!
“Ta nghe Chính Nhất nói ngươi tới Thanh Dương Huyền, trong lòng cũng thực kinh ngạc, nhưng sau ngẫm lại cũng không tồi. Đều là làm quan, có lẽ làm huyện lệnh có thể để ngươi phát triển sở học.” Trung niên nam tử bưng lên bát trà trên bàn , chậm rãi uống, nhẹ nhàng nói .
Phương Tung thật áy náy chắp tay “Đệ tử không có đến chào hỏi lão sư, còn thỉnh lão sư thứ tội.”
Trung niên nam tử lắc đầu cười khẽ “Ngươi công vụ bận rộn, mới đến , rất nhiều chuyện phải xử lý, ta sao có thể trách ngươi?”
Phương Tung lộ vẻ xấu hổ.
Người trước mắt này, là lão sư vỡ lòng của hắn cùng Hứa Chính Nhất, Trang Cảnh, học thức uyên bác, từng danh chấn kinh thành, lúc sau, lại cự tuyệt triều đình phong tước, du lịch thiên hạ, không nghĩ tới, vài năm trước lại đến Thanh Dương học viện làm viện trưởng, còn sảng khoái thu lưu Hứa Chính Nhất khi hắn bị gia tộc trục xuất, không chỗ đặt chân.
“Ngươi tới chỗ này, là muốn tìm Chính Nhất sao ?” Trang Cảnh hỏi.
“Đúng vậy!” Phương Tung cung kính chắp tay trả lời .
“Vậy chờ một lát, đại khái cũng sắp kết thúc rồi.” Trang Cảnh nhìn về sắc trời phía bên ngoài, mỉm cười nói.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng —
“Yêu, tiểu meo meo đã chạy đến nơi này?”
Sắc mặt Phương Tung tối sầm.
Trang Cảnh cũng bật cười lắc đầu, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai người tới, cũng chính là Hứa Chính Nhất “Ngươi nha! Nhi tử đã lớn như vậy , sao còn thích nháo như thế ?
Hứa Chính Nhất sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng cười, đối với Trang Cảnh ôn hòa dễ thân trước mắt, Hứa Chính Nhất cũng không dám làm càn, chỉ ha hả cười gượng.
Trang Cảnh dứt lời, liền hướng ra phía ngoài , nói “Huynh đệ các ngươi hảo hảo tâm sự đi nhé .”
Phương Tung vội đứng dậy chắp tay đưa tiễn.
Đợi Trang Cảnh rời đi, Phương Tung đầu tiên là hung hăng lườm Hứa Chính Nhất một cái , mới nghiêm túc nói “Ngươi để cho Hạo Nhiên đi tìm sư phó hắn đi. Đừng để hắn ở lại Thanh Dương Huyền này.”
Hứa Chính Nhất sửng sốt “Hả?”
“Nữ nhi của Cảnh Vũ vương gia, Sở Khả quận chúa là yêu vật.”
***********
Lại nói về Đại Ngọc sơn lúc này ……
Hứa Hạo Nhiên nhìn nhìn Mặc Tam diện vô biểu tình ngồi xổm ở trên đất đang cắn từng ngụm bánh bao , lại cúi đầu nhìn nhìn bánh bao trong tay .
Hứa Hạo Nhiên sao lại cảm thấy bánh bao trên tay Mặc Tam dường như lớn hơn của mình rất nhiều a ?
Còn có hương thơm kia , hắn sao lại cảm thấy bánh bao trên tay Mặc Tam càng ngon hơn của mình cơ chứ ?
“Tiểu Mặc, bánh bao trên tay ngươi là Vị Vị làm sao ?”
“Ân!” Mặc Tam mơ mơ hồ hồ nói, tiếp tục há mồm cắn một miếng bánh bao thịt thật to .
“Bánh bao trên tay ta thì sao ?”
“Do mấy hòa thượng kia làm !”
Hứa Hạo Nhiên mặt mày dựng thẳng, hòa thượng làm bánh bao?! Khó trách đều không có thịt!
Còn có, hắn vì sao chỉ có thể ăn bánh bao do hòa thượng làm ?!
“Tiểu Mặc, cho ta một cái!“Hứa Hạo Nhiên vươn tay .
Mặc Tam nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cái bánh bao cuối cùng trên mặt đất , diện vô biểu tình đứng dậy “Đã không còn.”
Cái trán Hứa Hạo Nhiên đầy gân xanh, thế cái đang cầm trên tay kia gọi là gì a ?!
“Ngươi có thể…… Cùng ăn với đậu hũ trắng.” Mặc Tam, chậm rãi cắn cái bánh bao cuối cùng trên tay, chậm rãi bình thản nói.
Hứa Hạo Nhiên cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Bạch nằm úp sấp một bên và nhìn món thịt nướng trước mắt mà ô ô rơi lệ .
**********
Lúc này, trong thiện phòng Tuệ Viễn……
Hứa Vị ghé vào bên giường, hết sức chuyên chú nhìn Tuệ Viễn tiến hành hạ châm châm cứu cho Sở Khả vẫn hôn mê như cũ.
Đợi Tuệ Viễn hạ châm xong, Hứa Vị vội bưng nước tới “Sư phó, uống nước.”
Tuệ Viễn sờ sờ đầu Hứa Vị, tiếp nhận bát trà, chậm rãi uống.
Nhìn Hứa Vị thu thập kim châm , Tuệ Viễn mỉm cười, đối đồ đệ xưa nay chăm chỉ lại ôn nhu thiện tâm, hắn vẫn đều thực tự hào, có lẽ là thiên phú , so ra kém Mặc Tam nhưng chăm chỉ kiên định, tối trọng yếu là, tâm địa nhân thiện, đối xử với người thân là Mặc quỷ như Mặc Tam, chưa bao giờ khinh thị, luôn chiếu cố có thêm.
Mà hiện giờ, nhìn hắn không chút nào để ý cũng không chút nào sợ hãi chà lau mồ hôi trên trán cho Sở Khả……
Lại nhớ tới Hứa Hạo Nhiên đã ôm Sở Khả vào, trong lòng Tuệ Viễn không khỏi cảm khái, hai người này thật đúng không hổ là huynh đệ a.
“Sư phó, ngươi nói, nàng có thể hảo không?” Hứa Vị nhịn không được quay đầu hỏi.
Nhìn bên mặt xấu xí kia, còn nghe thấy mạch đập cơ hồ mỏng manh kia, Hứa Vị nhịn không được hỏi .
Yêu vật a.
Chỉ là nghe nói, chưa bao giờ gặp qua, vốn tưởng rằng là dân gian quái đàm, lại không nghĩ rằng thật sự tồn tại. Hồi tưởng tới lời ca ca Hứa Hạo Nhiên kể lại , bộ dáng khi phát bệnh rất khủng bố……
Hứa Vị nhăn lại mày .
Tuệ Viễn ngẩn ra, lập tức trầm ngâm không nói.
Sau một lúc lâu, mới hỏi ngược lại “Tiểu Vị, ngươi cũng biết yêu vật là gì sao ?”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức lắc đầu “Sư phó, Tiểu Vị không biết.”
Tuệ Viễn mỉm cười “Ta cũng không biết.”
Di?
“Mọi người thường gọi là yêu vật, nhưng rốt cuộc yêu vật là như thế nào? Bộ dáng ra sao ? Vì cái gì lại gọi là yêu vật? Yêu vật sẽ hại người sao ? Yêu vật có thể sống bao lâu? Vẫn chưa có ai có thể nói ra nguyên cớ ……”
Hứa Vị có chút đăm chiêu.
“Cho nên…… Tiểu Vị, sư phó cũng không biết, quận chúa rốt cuộc có thể hảo hay không……” Tuệ Viễn nhìn Hứa Vị suy tư, khẽ mỉm cười , nói.