Tống Chiêu đúng là lòng dạ độc ác, mẹ ta đã hết lòng khuyên bảo ta vì ông ta, vậy mà lại nhận được kết cục như thế này. Thật nực cười, cũng không biết bây giờ bà ấy có hối hận hay không.
Nhìn ngón tay bị đứt lìa đầy m.á.u, ta chỉ cảm thấy buồn nôn, ngay sau đó đột nhiên bắt đầu nôn mửa dữ dội.
Cơn nôn mửa này dữ dội đến mức ta cảm thấy trời đất quay cuồng, nôn ra cả mật vàng, lúc đó mới cảm thấy đỡ hơn.
Qua khóe mắt, ta thấy vài thái giám và cung nữ hầu hạ ở cửa lặng lẽ lui ra ngoài.
Chắc hẳn mấy tên đó nghĩ ta đang mang thai, nên giờ có lẽ đang đi báo cho người đứng sau biết.
Hoàng thượng, Hoàng hậu, còn có Nhàn Quý phi...
Nhưng ta biết mình không hề có thai bởi vì ta mới có kinh nguyệt cách đây ba ngày.
Đêm đó Hoàng thượng triệu ta đến hầu hạ, hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt dừng lại trên bụng ta vài giây.
Ta cười nói: "Thần thϊếp không có thai, ba ngày trước vừa mới đến kỳ kinh nguyệt."
Hoàng thượng lập tức nắm chặt cằm ta, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu: "Không mang thai hài tử của trẫm, nàng vui lắm sao?"
Ta khẽ mỉm cười: "Thần thϊếp là nữ nhi của Tống Chiệu, là nô tài của Hoàng thượng, sao xứng mang thai hài tử của người?"
Ánh mắt Hoàng thượng tối sầm, một lát sau mới buông tay, lạnh lùng nói: "Coi như nàng tự biết mình."
Đêm đó Hoàng thượng như phát điên, dường như hắn đang cố ý làm ta đau, ta biết hắn đang chờ ta khuất phục nhưng ta cắn răng kiên trì không kêu một tiếng.
Sau khi hầu hạ, ta trở lại viện, tiểu cung nữ đưa đến một bát tổ yến, ta vừa nếm thử liền biết trong đó có hoa hồng. Ta liếc nhìn tiểu cung nữ đang căng thẳng, nàng là người Nhàn Quý phi nhét vào.
Tiểu cung nữ thấy ta nhìn qua, vội vàng cúi đầu, ta mỉm cười tiếp tục ăn tổ yến giống như không hề phát hiện ra.
Ăn được nửa bát tổ yến, chuẩn bị đi nghi ngơi thì một tiểu thái giám vội vã đi vào: "Hoàng hậu nương nương tới..."
Vừa dứt lời, Tống Minh Châu đã dẫn theo đám người rồng rắn bước vào.
Tống Minh Châu nhìn thấy tổ yến trong tay ta, liền đưa tay hất đổ: "Ngươi có thân phận gì, có tư cách dùng đồ trân quý như vậy sao??"
Ta đứng dậy hành lễ với tỷ ấy.
Tống Minh Châu lạnh lùng nhìn ta, sau đó vẫy tay, một mama bưng một bát thuốc đi tới.
"Uống bát thuốc này đi!"
Trong lời nói của Tống Minh Châu đều là không được phép nghi ngờ.
Ta mỉm cười nhìn tỷ ấy: "Hoàng hậu nương nương, đây là cái gì?"
Tống Minh Châu cũng không giấu diếm: "Thuốc phá thai!"
"Lễ vật của phụ thân đã đưa đến cho ngươi rồi. Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không mạng chó của người với cái mạng ti tiện của mẹ ngươi, Bổn cung lúc nào cũng lấy được.
"Đừng vọng tưởng dùng mấy lời đồn lần trước để làm tổn thương Bổn cung, chỉ cần phụ thân vẫn còn thì địa vị của ta vẫn vững chắc, mấy thủ đoạn hèn mọn của ngươi đều vô dụng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt..."
Ta nhìn thuốc phá thai đưa đến trước mặt, khẽ cười. Một cơn nôn mửa thôi đã khiến mấy kẻ yêu ma quỷ quái này phải hoảng sợ mà ra mặt.
Đồng dạng ta cũng biết rõ ta không có thế lực chống lưng, bọn họ trong sáng ngoài tối đều có thể đến ức hϊếp ta. Ta thở dài, thật đúng là không thể đối phó được Tống Chiêu.
Ta bưng bát thuốc phá thai uống một hơi hết sạch.
Vị đắng của thuốc tràn ngập trong miệng, có khi nếu tiểu nhân vật thật sự động tay thì trong năm bước cũng có thể đổ m.á.u.