Nữ Phụ Ác Độc Tự Cứu Lẫn Nhau

Chương 3

Người bước vào chính là Giang Mộ Mộ.

Nữ chính Giang Mộ Mộ như một đóa hoa trắng thuần khiết đáng thương.

Thân hình mảnh mai yếu đuối, mái tóc dài đen nhánh thẳng mượt, trông như mối tình đầu của quốc dân.

Đặc biệt là đôi mắt long lanh, dường như chỉ cần một giây tiếp theo là sẽ rơi lệ, khiến đàn ông không khỏi cảm thấy xót xa.

Đúng vậy, nam chính lúc nào cũng đau lòng vì cô ấy.

Lạc Thanh Thanh nghĩ, điều này thật sự khiến đàn ông xót xa, nhưng phụ nữ thì chán ghét.

Nhớ lại trong tiểu thuyết, Giang Mộ Mộ hình như ngoài khóc ra thì cũng không còn tài năng gì đáng nói.

Nhưng có thể giữ được trái tim của nam chính chính là tài năng lớn nhất, điều mà nguyên chủ còn không làm được.

“Chị, chị không sao chứ?”

Nhìn Giang Mộ Mộ nước mắt chực rơi, Lạc Thanh Thanh nghĩ cô ấy nên đi vào làng giải trí, ít nhất diễn cảnh khóc cũng không phải lo.

Cô nhìn mà còn cảm thấy đau lòng một chút.

“Chị không sao, tự chuốc lấy những thứ không nên có, xem như là báo ứng thôi.”

Lạc Thanh Thanh cười nhẹ, “Mộ Mộ, chị…”

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Nam chính đến rồi sao?

Giang Mộ Mộ bên kia đã đi mở cửa, người bước vào là một cô gái trẻ trung, sắc sảo, trên mặt nở nụ cười đúng mực, “Chào Lạc tiểu thư, tôi là Lâm Lăng, đến từ Truyền Thông Tinh Ngu.”

Truyền Thông Tinh Ngu, Lạc Thanh Thanh có chút bối rối, đây là công ty của ai, sao cô chẳng có chút ấn tượng nào.

Trong những người nguyên chủ từng đắc tội, có Truyền Thông Tinh Ngu sao?

“Chào cô.”

Lâm Lăng rất thẳng thắn, “Thẩm tổng của chúng tôi rất xem trọng Lạc tiểu thư, hy vọng cô có thể ký hợp đồng với Truyền Thông Tinh Ngu. Không biết ý cô thế nào?”

Dù dùng ngữ khí câu hỏi, nhưng rõ ràng không phải đang thương lượng với cô.

Lạc Thanh Thanh nhìn người trước mặt, khẽ hỏi, “Là Thẩm Vi Thẩm tổng sao?”

“Đúng vậy.”

Lạc Thanh Thanh nheo mắt, đây có phải là điều giọng nói kia đã nhắc đến “đến lúc đó” sao?

Chiếc đùi vàng xuất hiện đột ngột quá, cô có chút không biết phải phản ứng thế nào ——

“Á…”

Vì quá phấn khích, cô vô tình chạm vào chỗ bị Hoắc Khải Sâm đá trúng, ngay lập tức nước mắt rưng rưng vì đau.

Lâm Lăng nhìn tiểu thư xinh đẹp trước mặt mà không hiểu gì —— Thẩm tổng không biết nghĩ thế nào, đột nhiên thu mua một công ty giải trí, sau đó điều cô đến để ký hợp đồng với một tiểu minh tinh mười tám tuyến tên Lạc Thanh Thanh.

Nhưng mà tiểu minh tinh này với Thẩm tổng giống nhau, đầu óc có vấn đề rồi thì phải?

Việc này xảy ra quá bất ngờ, đến mức Lạc Thanh Thanh chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Tối qua, nguyên chủ muốn bò lên giường người ta nhưng thất bại, bị nữ quản gia biệt thự lôi đến bệnh viện, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, sau đó được y tá thay cho bộ đồ khác.

Bây giờ muốn đi theo Lâm Lăng gặp Thẩm Vi cũng không nổi.

May mà người dưới trướng Thẩm Vi rất chu đáo, “Tôi sẽ cho người mang quần áo đến cho Lạc tiểu thư. Cô thích kiểu dáng nào?”

Kiếp trước, Lạc Thanh Thanh đã có một khoảng thời gian dài nằm trong phòng bệnh.

Mái tóc dài xinh đẹp của cô bị rụng hết do hóa trị, cả ngày chỉ mặc đồ bệnh nhân, những gì đập vào mắt đều là màu trắng của phòng bệnh.

Vì vậy, khi Lâm Lăng hỏi cô thích kiểu quần áo gì, cô không chút do dự trả lời, “Màu đỏ, kiểu dáng thì cô tự chọn.”

Màu đỏ rực rỡ, đầy sức sống.

Từ lúc Lâm Lăng bước vào, Giang Mộ Mộ đã yên lặng nghe cuộc đối thoại kỳ lạ này.

Cô nhẹ nhàng nhíu mày, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Chị à, chị có muốn suy nghĩ lại không? Dù sao chị cũng không quen biết Thẩm tổng.”

Cô quả thực không quen biết.

Nhưng linh cảm lại cho là vậy.

Lạc Thanh Thanh quyết định giữ khoảng cách với nữ chính càng xa càng tốt, “Thẩm tổng là một nữ cường nhân trong giới kinh doanh, tôi luôn ngưỡng mộ cô ấy. Bây giờ có cơ hội trở thành nghệ sĩ dưới trướng công ty cô ấy, tôi còn phải thắp nhang cảm tạ tổ tiên.”

Lời nói khéo léo này, hy vọng Lâm Lăng có thể truyền đạt hết lòng kính trọng của cô đến Thẩm tổng.

“Chị không sao, em về đi, tiện thể nói với mẹ…,” nhắc đến người mẹ tiện nghi kia, ánh mắt Lạc Thanh Thanh thoáng qua một chút tối tăm, “Dạo này chị bận, không về nhà đâu.”

Kiếp trước, cha mẹ cô gặp tai nạn xe cộ, còn cô tuy sống sót nhưng lại bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.

Tiền bồi thường từ tài xế gây tai nạn cũng dùng để chi trả phí chữa trị của cô.

Có thể nói cha mẹ dùng mạng sống của mình để kéo dài thêm hơn một năm tuổi thọ cho cô.

Ở kiếp này, cô lại có thân nhân, nhưng người mẹ này chắc là được nhặt từ Disney về.

Lạc Thanh Thanh không muốn nói thêm gì nữa, đặc biệt là nghĩ nam chính Hoắc Khải Sâm có lẽ sắp đến, nên để nam nữ chính gặp nhau ngoài hành lang bệnh viện đi, đừng diễn mấy cảnh máu chó đó trước mặt cô là được rồi.

Cô sợ đôi mắt mình sẽ bị chói mù.

Lâm Lăng từ sáng sớm đã bận rộn, nên không có thời gian điều tra về thân thế của Lạc tiểu thư này.

Tuy nhiên, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng thấy thú vị, “Tôi sẽ nói chuyện giải ước của Lạc tiểu thư với bên Truyền Thông Tinh Minh. Ngoài ra, quần áo sẽ được mang đến trong nửa giờ nữa, phiền Lạc tiểu thư đợi một chút, xe sẽ chờ dưới bệnh viện, lúc đó sẽ đưa cô đi gặp Thẩm tổng.”

“Chị Lâm Lăng đi cẩn thận nhé.” Giọng Lạc Thanh Thanh ngọt ngào mà không chói tai.

Lâm Lăng mỉm cười, nhẹ gật đầu chào hai chị em trong phòng bệnh rồi bước ra ngoài.