Ngẫm lại lời Kiều Liên, quả thật rất đúng. Từ Bích khác với những cô gái khác, thấy cô đến mà vẫn có thể bình tĩnh đón tiếp, bình tĩnh bịa lý do, bảo sao lại có thể ở bên Cố Đình Xuyên lâu đến như thế.
Thấy Mộng Bạch trầm tư không nói gì, Kiều Liên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô mà vuốt ve. Nhìn bàn tay mềm mại đang được bản thân cầm nắm, Kiều Liên lên tiếng nói.
"Thế nào, ý tớ không tồi chứ?"
"Không, rất hay là đằng khác. Cảm ơn cậu, tớ nghĩ tớ bình tĩnh hơn ban nãy rồi, cậu tắm tiếp đi, tớ về, còn một số chuyện tớ cần giải quyết."
Mộng Bạch đứng lên định rời đi thì bất chợt Kiều Liên nắm tay cô kéo lại, đồng thời cô ta cũng đứng lên, ôm lấy cánh tay mà nũng nịu.
"Cậu đến chất vấn tớ xong lại rời đi như thế hả? Huống chi... chúng ta từ bữa giờ chưa đi mua sắm, không biết đâu, việc của cậu sao có thể quan trọng bằng tớ. Bắt đền cậu phải ở lại với tớ, chở tớ đi trung tâm mua sắm."
"Á..."
Kiều Liên đột nhiên kêu lên, mà lí do là ngực của cô nàng bị người trước mặt bóp. Cách một lớp vải Mộng Bạch đưa tay xoa nắn bầu ngực tròn trịa, Kiều Liên thoáng đỏ mặt, liền ấp úng nói.
"Cậu chơi không đẹp."
"Ui... nói thiệt cho tớ biết, dạo này có lăn giường với anh nào không? Ngực to hơn trước rồi nè."
"Làm gì có. Không biết đâu, cậu cố tình đánh lạc hướng, mau suy nghĩ rồi dẫn tớ đi."
Mộng Bạch không nói không rằng bế xốc người Kiều Liên, cô hướng đến giường lớn rồi thả người xuống. Kiều Liên xinh đẹp, trên người độc một chiếc khăn trắng. Chiếc khăn ngắn không thể che hết, để lộ lấp ló ra ngoài bờ mông của cô. Hai chân thon dài khép lại như che đậy nơi xinh đẹp.
Tách, tiếng chụp hình vang lên, Kiều Liên đỏ mặt nhìn bạn thân đang chụp mình trong tư thế ái muội như vậy, có chút không nhịn được vội bật người dựt lấy nhưng bị Mộng Bạch nhanh tay hơn đẩy cô xuống, đồng thời để điện thoại ra xa.
"Áy chà, cũng xem như là có thu hoạch. Tớ là tốt bụng chụp ảnh cậu lại, sau này sẽ gửi cho chồng tương lai của cậu, một đống ảnh của cậu sẽ thành album sưu tập, mà tớ gọi là album cưới, quà mừng cưới cho cậu cùng anh ta đó."
"Cậu... thật là, mau xóa đi, có ai như cậu, lấy mấy hình nhạy cảm này làm quà cưới không hả?"
Kiều Liên nhanh chóng nhoài người dậy, hướng đến tay Mộng Bạch định lấy điện thoại nhưng chưa thỏa kịp ý thì bị Mộng Bạch nhanh tay, kéo khăn tắm ra khỏi người cô. Một thân không mảnh vải hiện ra lõα ɭồ, Mộng Bạch lúc ấy càng phấn khích hơn, cứ như thế mà chụp liên tục.
"Cậu tạo dáng đi chứ. Như thế này xấu chết, làm sao tớ làm album được?"
"Không đời nào, Quách Mộng Bạch, cậu xóa ngay cho tớ!"
"Cậu bắt được tớ đã."
Nói xong Mộng Bạch chạy đi, bỏ lại Kiều Liên ở đó. Mà phải nói tâm trạng cô hiện tại đã khá lên đôi chút, không còn tức giận như lúc đầu nữa, cũng xem như Kiều Liên đã giúp cô một phần.
Kiều Liên nhanh chóng thay đồ, hai người cứ thế rượt đuổi nhau khắp nơi trong nhà. Đến tối muộn nhưng tiếc là Kiều Liên vẫn chưa thể lấy lại điện thoại, xóa hết mấy ảnh nhạy cảm kia, cô cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Mộng Bạch lái xe chạy về nhà. Đồ định mua vẫn chưa mua được, đã thế còn mất thêm vài ảnh, cô lúc này chỉ bất lực mà không biết làm gì thêm.