Tại nước M, phòng VIP của một bệnh viện tư nhân, ngoài cửa truyền đến âm thanh đang nói chuyện với nhau.
"Nhị thiếu hôm nay thế nào?"
"Vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói tìm không ra nguyên nhân."
"Vậy Hội đồng quản trị bên kia……"
"Cứ giấu đi, giấu được lúc nào hay lúc đó."
"Bây giờ đành phải làm như vậy…… Nếu như bị đám kia người biết, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này gây khó dễ cho chúng ta."
……
Trong phòng bệnh, mặt trời đã lên cao, một tia ánh sáng chiếu lên chiếc mũi thẳng tắp của người nam nhân. Nó kéo dài từ bờ môi thanh tú đi xuống dừng lại trên chiếc yết hầu sắc bén nhô lên.
Đây là một nam nhân cực kì tuấn tú, hắn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt nhợt nhạt làm giảm đi khí sắc bén kiệt ngạo của hắn.
Nam nhân đột nhiên nhíu mày, lông mi run rẩy, tay rũ ở một bên dùng sức siết chặt.
Trước khi tỉnh lại, điều cuối cùng mà hắn nhìn thấy là hình ảnh thiếu niên mười lăm tuổi với mái tóc màu bạc.
Thiếu niên có một vết bầm tím trên mặt, đeo khuyên tai kim cương lấp lánh, bộ dáng lười nhác dựa lưng vào một chiếc mô tô phân khối lớn, trên tay còn kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt vừa hài hước vừa xấu xa.
"Ba, chỉ là đánh nhau mà thôi. Làm gì nghiêm trọng đến nỗi cô giáo phải mời ba lên đây?” Thiếu niên cà lơ phất phơ cười cười, còn nghịch ngợm phun một hơi thuốc vào mặt ba hắn.
"Ai mà không biết ba là người bận rộn……"
Chu Tri Việt bị tức giận đánh tỉnh.
Từ năm 22 tuổi, hắn nắm giữ tập đoàn Chu thị vừa khổng lồ vừa phức tạp đã mười lăm năm, trải qua sóng gió cũng rất bình tĩnh. Trong cuộc đời hắn có rất nhiều cảm xúc dao động mãnh liệt đều là bởi vì vị thiếu niên tóc bạc trước mắt, con riêng của hắn - Chu Thiếu Ngu.
Đánh nhau, uống rượu, hút thuốc, đua xe trắng đêm, trốn học……
Hắn cũng không rõ vì sao là con trai Chu gia- Chu Thiếu Ngu lại làm bài thi không đạt tiêu chuẩn. Rõ ràng trước kia khi hắn và anh trai còn đi học, đều là học sinh xuất sắc đứng nhất trường.
Trong lòng Chu Tri Việt sinh ra một cảm giác vô lực, hắn biết, cho dù hắn đạt được nhiều thành công, cho dù có bao nhiêu người kính sợ thì vào giờ này khắc này hắn hoàn toàn là kẻ thất bại.
Nếu còn có cơ hội làm lại từ đầu, hắn nhất định dành nhiều thời gian và sức lực đặt lên con trai mình, xoá bỏ những trở ngại trong quá trình trưởng thành của nó, bảo vệ nó……
"Chu, Chu tổng! Ngài tỉnh!" Trợ lý Trần mừng chảy nước mắt, giọng nói kích động đến run rẩy: "Chu tổng, ngài đã hôn mê sáu ngày rồi."
Chu Tri Việt chậm rãi mở mắt ra, có chút giật mình, có chút ảo giác không biết hôm nay là ngày nào. Hắn vừa định ngồi dậy, lại phát hiện cả người đau nhức, chân phải hoàn toàn không cử động được.
Trợ lý Trần: "May quá, ngài đã tỉnh. Lương tổng nói buổi chiều muốn cùng ngài thương lượng về việc đấu thầu hạng mục cải cách nhà ở ngoại ô trong thành phố A."
"Ngoại ô, cải cách nhà?"
Giọng nói Chu Tri Việt khàn khàn, hắn nhăn mày lại, đây không phải là hạng mục mười mấy năm trước sao? Còn nữa, vì sao hắn lại ở bệnh viện, còn bị thương ở chân?