Xuyên Thành Mẹ Kế Hào Môn Của Nam Chủ Bé Con

Chương 11

Ôn Dụ Đóa đưa tay lau mồ hôi trên trán, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bò lên trên giường bế bé con lên. Cuối cùng Ôn Dụ Đóa cũng giữ chặt được chân tay đang vùng vẫy của Chu Thiếu Ngu, cẩn thận mặc áo quần vào cho hắn.

Sau khi đổi khăn trải giường, cô dùng máy sấy tóc sấy khô tấm nệm, cho hắn uống sữa rồi dỗ đi ngủ. Buổi tối 9 giờ rưỡi, Chu Thiếu Ngu tràn đầy năng lượng chậm rãi nhắm mắt, cuối cùng cũng ngủ rồi!

Ôn Dụ Đóa cúi người bế Chu Thiếu Ngu đặt lên giường trẻ em ở bên cạnh giường lớn của cô. Vì để thuận tiện chăm sóc, cô sai hai người hầu mang giường của Chu Thiếu Ngu từ phòng trẻ em dọn lại đây.

Về sau cô và Tiểu Ngư sẽ ở trong phòng này.

Ánh đèn ngủ sáng lên phá tan bầu không khí tối tăm trong phòng, Ôn Dụ Đóa nhịn không được thường xuyên liếc nhìn bé con đang say giấc. Chỉ thấy Chu Thiếu Ngu không còn bộ dáng bướng bỉnh như ban ngày mà đang ngoan ngoãn yên tĩnh ngủ, lông mi rất dài rất cong, ở dưới đáy mắt rũ xuống tạo thành một cái bóng.

Bé con khi ngủ thật đáng yêu. Sao trên đời này lại có một người đáng yêu như vậy?

Ôn Dụ Đóa chăm chú liếc nhìn, cô giật mình quên mất một giờ trước nhãi con này đã náo loạn đến gà bay chó sủa, nhẹ nhàng đi đến phòng tắm.

Ôn Dụ Đóa ngâm mình trong bồn tắm lớn, cảm giác mệt mỏi cả ngày đều hoàn toàn tan biến.

Bởi vì ngâm trong bồn quá lâu, toàn thân da thịt Ôn Dụ Đóa đều ửng đỏ. Cô nâng lên một chân, cẩn thận bôi sữa dưỡng thể lên người.

Tuy rằng đời trước bề ngoài của nguyên chủ và cô đều giống nhau như đúc, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được hiện tại thân thể này được bảo dưỡng cẩn thận, làn da trắng nõn trơn mềm, giống như ngọc trai, phát sáng lấp lánh.

Ôn Dụ Đóa nhìn trạng thái của chính mình cảm thấy rất vừa lòng, cô đắp mặt nạ dướng ẩm rồi trở lại trong phòng ngủ. Cô lại liếc nhìn Chu Thiếu Ngu một cái, nhãi con ôm chặt gấu bông ngủ say, khuôn mặt nhỏ mềm mềm trắng trắng.

Cô sờ sờ sau cổ Chu Thiếu Ngu, thấy không có ra mồ hôi.

Điện thoại vẫn đang sạc, Ôn Dụ Đóa mở ra WeChat, ở trên xuất hiện hai khung thoại được ghim, có tin nhắn mới vừa được gửi đến.

Cô rất hứng thú nhấn vào [ Rảnh Rỗi Uống Trà ], trong nhóm tổng cộng có ba người, chắc chắn là hai người anh chị mà cô chưa gặp.

Ôn Ngôn Triệt và Ôn Sở Duyệt chia nhau phân công quản lý các ngành công nghiệp khác nhau của tập đoàn Ôn thị, đã trở thành người thừa kế, còn cô chỉ là một thứ dư thừa.

Trong nhóm chị gái vừa mới gửi tin nhắn đến, có vẻ đang tức giận.

[Ôn Sở Duyệt: @ Rất Nhiều Khoai Lang, đứa trẻ trên hot search kia chính là con của con trai Chu gia sao? Em gả cho Chu Tri Việt còn giúp hắn nuôi con? Biết vậy lúc ấy không nên đồng ý để em liên hôn, em tuổi còn rất trẻ, sao lại có thể trở thành mẹ kế chứ?]

Ôn Sở Duyệt vẫn luôn không đồng ý em gái vì tức giận mới gả cho Chu Tri Việt, không khác gì nhảy từ hố lửa Tô Hành sang hố lửa Chu Tri Việt cả.

Chu Tri Việt người này, kiệt ngạo lãnh khốc, tâm tư khó đoán, chính mình vẫn không thấy rõ bộ mặt thật của hắn, càng đừng nói đến đứa em gái ngây thơ này.

[Ôn Ngôn Triệt: Em còn muốn chăm sóc nó?]

[Ôn Dụ Đoá: Hai người yên tâm đi....Em thật sự rất thích đứa trẻ này, cùng nó ở bên nhau em cảm thấy rất vui vẻ! Haha.]