Xuyên Thành Mẹ Kế Hào Môn Của Nam Chủ Bé Con

Chương 10

Chu Thiếu Ngu thế nhưng không khóc, hắn còn tò mò mà mở ra cái miệng nhỏ, há miệng chủ động uống một ngụm, còn phát ra âm thanh thỏa mãn, giống như cảm thấy nước tắm ấm áp uống rất ngon vậy.

Ôn Dụ Đóa: "……?"

Mặt Ôn Dụ Đóa đen như đáy nồi, nhanh hóng ôm nhãi con không an phận trong bồn tắm lên rồi dùng khăn tắm lau khô.

Hệ thống: "Nhớ phải thoa kem dưỡng da, kem dưỡng ẩm cho Tiểu Ngư, nữa giờ sau hãy bôi thuốc lên vùng da bị ngứa."

Ôn Dụ Đóa đem bọc khăn tắm quanh người Chu Thiếu Ngu rồi đặt trên giường, đẩy một chiếc xe nhỏ tới, chiếc xe này cô mới mua chiều hôm nay, dùng để đựng đồ dùng cá nhân của Chu Thiếu Ngu. Cô nhìn thấy đồ của Chu Thiếu Ngu rất nhiều, một thứ một loại bố trí rất lộn xộn, nếu cần dùng gấp sẽ tìm không thấy.

Đồ dùng linh tinh chất đầy một xe: Gấu bông, đồ chơi đủ loại, tã giấy, tăm bông nhỏ, cái bấm móng tay, các loại khăn ướt khăn giấy mềm, mười mấy loại mỹ phẩm dưỡng da...

"Nhãi con, đồ dùng của con còn nhiều hơn của mẹ nữa!"

Ôn Dụ Đóa dùng khăn tắm chà lau mái tóc xoăn ướt dầm dề của Chu Thiếu Ngu. Tóc của hắn rất đẹp, sờ vào rất thoải mái, Ôn Dụ Đóa nhịn không được vuốt ve vài lần.

Chu Thiếu Ngu giống như không hài lòng với mái tóc xoăn này, nhăn lại cái mũi hừ hừ hai tiếng sau đó tè trực tiếp lên khắn trải giường.

Nướ© ŧıểυ……

Ôn Dụ Đóa: "!!"

Hệ thống vui vẻ khi thấy người gặp họa, cười ha ha: "Ai bảo cô không đặt tả lót. Trên xe đẩy không có à?"

"Con không thể tùy tiện đi tiểu trên giường, biết không? Như vậy giường sẽ dơ, buổi tối sẽ không thể ngủ được!” Ôn Dụ Đóa cau mày, nhịn không được chống tay lên hông, giọng điệu hơi lớn một chút.

Chu Thiếu Ngu lập tức chớp chớp đôi mắt vô tội, chu miệng lên.

Ôn Dụ Đóa hoảng hốt, lập tức đầu hàng, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi được rồi, chuyện này không liên quan đến Tiểu Ngư của chúng ta, tất cả là do nướ© ŧıểυ tự chảy ra. Tiểu bảo bối của chúng ta không làm sai gì cả."

Lúc này Chu Thiếu Ngu mới miễn cưỡng kéo khóe miệng xuống, không mếu nữa.

Hệ thống: "……"

Ôn Dụ Đóa nhịn không được cười: "Rốt cuộc nhãi con này có hiểu tôi đang nói gì không? Sao tôi có cảm giác lúc hiểu, lúc không vậy?"

Hệ thống: “Cảm giác còn nhanh hơn lời nói gấp mười lần! Bé con hiểu cô, không phải vì nghe hiểu cô nói, mà là vì thấy hành động của cô. Bé ở độ tuổi này đang trong quá trình chuyển tiếp từ giai đoạn hành động qua giai đoạn ngôn ngữ, mỗi ngày nếu nói chuyện với Tiểu Ngư thì tốc độ phải chậm rãi thêm với biểu cảm phong phú trên gương mặt để hắn hiểu được ý của cô, như vậy mới có thể thúc đẩy sự phát triển ngôn ngữ của hắn."

Ôn Dụ Đóa vừa giúp Chu Thiếu Ngu thoa kem dưỡng da vừa cẩn thận nghe hệ thống nói chuyện.

Bé con thơm ngào ngạt, trắng trắng mềm mềm đang vùng vẫy trên giường.

"Tiểu Ngư, đừng lộn xộn! Tã giấy bị con làm trật rồi."

Chu Thiếu Ngu bật cười, có ý định muốn lật người. Động tác mặc tã giấy của Ôn Dụ Đóa không thuần thục, thật vất vả mặc xong tã giấy, chuẩn bị tròng lên áo ngủ cho Chu Thiếu Ngu, nhãi con này liền lật vào bên trong giường, ghé vào đầu giường không biết đang xem cái gì.