“Đạo diễn Dương, lại có chuyện rồi!”
Phó đạo diễn vừa cúp điện thoại đã vội vàng chạy đến báo cáo với đạo diễn Dương, chuyện này chưa xong thì chuyện khác lại ập đến, chương trình này ở đâu cũng toàn là tình tiết bùng nổ mà.
"Đừng làm ồn, cũng chẳng phải trẻ con ba tuổi, bình tĩnh một chút." Đạo diễn Dương không buồn rời mắt khỏi điện thoại, thấm thía nói: "Tôi nói cho ông biết nhé, lát nữa gặp được khách quý thì bỏ ngay cái dáng vẻ hấp tấp này đi, đừng làm người ta sợ."
"Không phải, Tống Kiều Kiều lại bị hắc nữa rồi! Trên mạng toàn là yêu cầu cô ấy rời khỏi chương trình, nếu không người ta sẽ không xem nữa."
Đáp lại ông ta là sự trầm mặc.
Phó đạo diễn: "Ông có nghe tôi nói không đấy? Ít nhất cũng phải trả lời một tiếng đi chứ!"
Đạo diễn Dương hít sâu một hơi, "Thích xem thì xem, không xem thì nhấn vào góc phải phía trên mà thoát ra ấy, chuyện đơn giản vậy mà còn cần tôi phải dạy nữa à?"
Hừ, không xem à, thế thì lát nữa đừng có mà vào xem, để xem ai thiệt thòi hơn.
Phó đạo diễn bị ông quát mà ngớ người ra, sao ông cứng rắn thế?
Đang định nói thêm gì đó thì điện thoại của đạo diễn Dương vang lên, chỉ thấy ông nghe máy với giọng nịnh nọt, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
...
"Một năm bắt đầu từ mùa xuân, một ngày bắt đầu từ buổi sáng."
"Trước khi ăn sáng, chúng ta cùng khởi động bằng một trò chơi nhỏ nhé."
Đạo diễn Dương không có ở đây, nên phó đạo diễn phải ra mặt chủ trì tình thế, còn chuyện trên mạng yêu cầu Tống Kiều Kiều rời khỏi tổ chương trình thì xem như không thấy.
Đúng như đạo diễn Dương nói, ai không thích xem thì tự mình bấm thoát livestream ở góc phải phía trên là được.
"Chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ gọi là Hiểu Ý Trăm Phần Trăm, khách mời nam và nữ chia thành một nhóm hai người, một người vẽ một người đoán, cặp đôi có độ ăn ý cao nhất sẽ nhận được bữa sáng phong phú mà chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, hai cặp còn lại thì tự lo."
Tống Kiều Kiều ngáp một cái, trông như chẳng bận tâm gì.
Ba khách mời nam đều là cá trong ao của Mộ Vân Oản, ai có thể tranh nổi cô ta chứ?
"Bây giờ chúng ta chia nhóm trước, tất cả đều nhờ vào số phận, chúng ta sẽ rút thăm quyết định."
Trước khi Mộ Vân Oản mở miệng, Tống Kiều Kiều đã nói trước: "Cô rút đi, đừng hỏi tôi."
Vì chuyện trước đó, khuôn mặt của Mộ Vân Oản thoáng qua chút ngượng ngùng.
Mộ Vân Oản tiến lên, đang chuẩn bị rút thăm, thì nghe thấy giọng lười biếng của Tống Kiều Kiều vang lên từ phía sau: "Vân Oản, cô không hỏi Vũ Kỳ à?"
Cát Vũ Kỳ không còn bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua nữa, trạng thái của cô ta rất tốt.
Chương trình thu hết điện thoại, Tống Kiều Kiều không biết đoàn đội của cô ta xử lý truyền thông ra sao, nhưng thấy cô ta vẫn ổn thì có chút khó chịu.
Tại sao chứ!
Chẳng lẽ bởi vì cô ta đứng về phía nữ chính nên dù có làm sai cũng không bị gì ư?
Bàn tay đang đưa ra của Mộ Vân Oản khựng lại, sao Tống Kiều Kiều lắm lời thế!
Cô ta cố tỏ ra bình thản thu tay về, nhìn sang Cát Vũ Kỳ, cười hỏi: "Vũ Kỳ muốn rút trước không?"
Cát Vũ Kỳ có chút khó chịu trong lòng, nếu Tống Kiều Kiều không nhắc thì cô ta đã quên bẵng bản thân mình rồi, nhưng vì hôm qua cô ta được phòng PR của Hằng Thiên giúp đỡ, nên không tiện tranh rút trước.
"Không sao đâu, Oản Oản rút đi, mình không để ý chuyện này đâu."
Mộ Vân Oản cười nhẹ, liếc nhìn Tống Kiều Kiều một cái rồi thò tay vào hộp giấy rút mẩu giấy ra.
Là Phó Gia Hằng.
—— Ahhhh! Đúng là duyên phận trời định mà, cặp Oản Hằng là bất diệt!
—— Tống tiểu tam có thể đừng nhằm vào Oản Oản nhà chúng tôi nữa được không, tổ chương trình giả điếc à, mau để con tiểu tam không biết xấu hổ này cút khỏi chương trình đi.
—— Tiểu tam đáng khinh! Tống Kiều Kiều rời khỏi tổ chương trình! Tống Kiều Kiều cút khỏi làng giải trí! Tẩy chay mọi tác phẩm và nhãn hàng có Tống Kiều Kiều!
Cô ta rút xong, Tống Kiều Kiều tiến lên, vừa thò tay vừa nhìn về phía Cát Vũ Kỳ: "Vũ Kỳ không quan tâm ai rút trước, vậy tôi rút trước nhé."
Cát Vũ Kỳ: "..." Cô ta quan tâm lắm chứ!
Nhưng lời đã nói ra rồi, dù muốn nói cũng phải kìm lại, đành ngậm đắng nuốt cay, khổ mà không nói nên lời.
Điều khiến cô ta càng giận hơn là người mà Tống Kiều Kiều rút trúng, lại chính là Nghiêm Dật Thừa!