Một hồi chuông điện thoại vang lên, đạo diễn Dương lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi thì hít sâu một hơi.
Sau đó, ông thận trọng bấm nút nhận, cất giọng nịnh bợ: "Dạo này quý ngài khỏe chứ?"
Nhưng đối phương không nhiều lời với ông, đi thẳng vào vấn đề.
Đợi đến khi cúp điện thoại, đạo diễn Dương vẫn còn trong trạng thái mơ màng, cả người như đang đi trên mây, không khỏi choáng váng.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ!
Ông đứng bật dậy, tiếng cọ xát của ghế làm phó đạo diễn đang gật gù ngủ phải giật mình.
“Tống Kiều Kiều lại làm sao rồi?”
Phó đạo diễn lau khóe miệng, mắt vẫn chưa mở hẳn đã hỏi.
“Tin tốt! Tin cực kỳ tốt!”
Khuôn mặt già của đạo diễn Dương đỏ ửng, trông như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ.
“……Chuyện gì?” Phó đạo diễn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy ông lẩm bẩm mãi về tin cực kỳ tốt, nhưng lại không nói rõ là gì!
“Ông ở lại đây đi, tôi đi gặp một vị khách quý đã, cậu ấy đến chương trình của chúng ta đúng là như có khách quý đến nhà mà, đến lúc đó cứ chờ chương trình bạo đi.”
Đạo diễn Dương vui vẻ ngâm nga giai điệu rồi xoay hông đi khỏi, để lại một mình phó đạo diễn như bị mèo cào trong lòng, ngứa ngáy vô cùng.
Ít nhất cũng phải nói rõ ràng đã chứ? Cứ đi như thế là sao?
Có biết người cuối cùng nói được nửa câu bỏ nửa câu đã có kết cục thế nào không? Ban đêm ngủ bị cắt lưỡi đấy!
Đạo diễn Dương hứng khởi đến nơi hẹn, bước vào phòng riêng thì thấy một người đàn ông ưu tú đang nhâm nhi tách trà.
Đạo diễn Dương nín thở, nhẹ nhàng ngồi xuống ở đối diện, hoàn toàn không dám gây ra một tiếng động nào quấy rầy anh.
Trời ơi, một năm không gặp, người này lại càng đẹp hơn rồi.
Đúng vậy! Chính là đẹp.
Gương mặt như điêu khắc, từng đường nét hoàn hảo, đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi vừa vặn, đường nét xương hàm tinh tế, cả khuôn mặt trông như tác phẩm hoàn hảo của một nhà điêu khắc thiên tài.
Quan trọng hơn là chiếc áo sơ mi đen trên người anh, vừa cao cấp vừa mang vẻ cấm dục, đồng thời còn toát lên sự điềm tĩnh và quý phái. Sự kết hợp của nhiều loại sức hút khác nhau làm cho anh càng thêm quyến rũ.
Khuôn mặt này thực sự quá tuyệt vời, hoàn toàn chính là bậc thầy khai sáng thẩm mỹ của loài người mà!
"Xin mời."
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Đạo diễn Dương nhấp một ngụm trà, cảm thấy không tệ, ông nuốt nhanh một hơi, loại trà ngon thế mà ông lại uống như bò nhai hoa mẫu đơn.
"Châu Vọng, đã lâu không gặp."
Đạo diễn Dương im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra được một câu mở đầu vô nghĩa như này.
Người đàn ông mời đạo diễn Dương đến để hàn huyên chính là ảnh đế huyền thoại đã rời khỏi giới giải trí một năm trước - Cận Châu Vọng. Trong suốt năm qua, không ai trong giới giải trí gặp được anh, giờ nhìn thấy anh, sao đạo diễn Dương không phấn khích cho được?
"Ừm, đứa nhỏ nhà tôi nghịch ngợm chạy ra ngoài, nghe nói ông đang ghi hình chương trình ở đây nên tôi tiện thể đến thăm."
Cận Châu Vọng hờ hững nói, nhưng lại khiến đạo diễn Dương vui mừng khôn xiết.
Tiện thể đến thăm!
Ông là người duy nhất, điều này chứng tỏ cái gì!
Chứng tỏ ông có một vị trí nhất định trong lòng Cận Châu Vọng, ông có thể khoe chuyện này suốt đời luôn ấy chứ.
"Đúng đấy, hiện tôi đang quay một chương trình hẹn hò, nếu cậu rảnh có thể ghé qua chơi."
Đạo diễn Dương cũng không hy vọng anh sẽ đồng ý, nhưng lời khách sáo thì vẫn phải nói. Lỡ như anh thực sự đến chương trình thì sao, thế thì sẽ rất bùng nổ.
"Được, ngày mai nhé."
Cận Châu Vọng tùy tiện đáp lại, khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo không lộ chút cảm xúc.
Đạo diễn Dương: "!!!"
Một ngụm trà nóng làm đạo diễn Dương bị sặc, ánh mắt ông kinh ngạc nhìn Cận Châu Vọng, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
"Cậu, cậu cậu cậu..."
Cảm xúc phấn khích dâng trào, khiến não bộ ông như ngừng hoạt động, nói chuyện cũng không rõ ràng.
"Cậu nói cậu sẽ đến chương trình ư?!"
Đạo diễn Dương nói lớn, giọng run rẩy.
Cận Châu Vọng hơi cau mày, đạo diễn này, sao giờ lại trông ngu ngốc thế nhỉ?
"Hoan nghênh, rất hoan nghênh sự có mặt của cậu!"
Đạo diễn Dương nhanh chóng đáp lại, sợ chậm một giây thôi là anh sẽ đổi ý.
Chu choa, Cận Châu Vọng nói sẽ đến thăm ban, thật không thể tin nổi được mà.
So với sự phấn khích của ông, người đàn ông vẫn điềm tĩnh như đóa sen.