“Trời ạ, Mộ Vân Oản, cậu có lòng tốt mà người ta không cảm kích, mình thấy không đáng thay cho cậu.”
Cát Vũ Kỳ thấy Tống Kiều Kiều cầm một hộp kem dưỡng không mấy nổi bật thoa lên mặt, sự mỉa mai trong mắt càng thêm rõ ràng, bênh vực kẻ yếu giúp Mộ Vân Oản rồi lại chĩa mũi nhọn về phía Tống Kiều Kiều: “Tống Kiều Kiều, cô dùng gì vậy? Cẩn thận hỏng mặt đấy.”
“Cô chưa dùng qua cái này à?” Tống Kiều Kiều nhìn Cát Vũ Kỳ với ánh mắt kỳ lạ.
“Tất nhiên là chưa rồi, sao tôi có thể dùng loại sản phẩm ba không* này chứ, dù cô không có đủ tiền mua sản phẩm dưỡng da đắt tiền, thì cũng dừng dùng loại sản phẩm ba không này. Nghệ sĩ nữ vẫn phải chăm sóc khuôn mặt của mình thật tốt, tôi vừa mới dùng bộ này, tặng cô luôn đấy.”
*Sản phẩm ba không: không hạn sử dụng, không ngày sản xuất, không nhãn mác.
Cát Vũ Kỳ như đang bố thí, đưa cả bộ sản phẩm dưỡng da đã sử dụng cho Tống Kiều Kiều, cứ như đang xử lý đồ thừa vậy.
“Cô gọi hàng nội địa giá cả phải chăng lại thực dụng là sản phẩm ba không?”
Tống Kiều Kiều nhìn khuôn mặt đầy vẻ tự mãn thoáng chốc không còn chút máu nào của cô ta, chỉ cảm thấy thật đáng thương, không có não mà cũng dám nhảy nhót loạn xạ, can đảm thật đấy.
“Haizz…” Tống Kiều Kiều thở dài nặng nề, “Ngay cả hàng nội địa mà cô cũng chế giễu, giỏi thật.”
“Không phải, không phải đâu... Tôi không biết nó là hàng nội địa.”
“Chẳng lẽ không phải hàng nội địa thì được à? Làm ơn dùng não đi, nếu là sản phẩm ba không thì tôi có thể dùng chắc? Phòng chống sản phẩm ba không là trách nhiệm của mỗi người, tôi còn là người của công chúng, càng phải làm gương thật tốt.”
Cát Vũ Kỳ hoảng hốt, miệng mở ra nhưng không biết phải giải thích thế nào.
Ngược lại trong lòng vô cùng căm hận Tống Kiều Kiều, cô cố ý, nếu cô mở miệng ngăn cản cô ta từ đầu thì đã chẳng xảy ra chuyện này rồi.
Hơn nữa, bao bì sản phẩm này chẳng có gì nổi bật, cô ta chưa thấy bao giờ, không nhận ra cũng là chuyện bình thường mà.
“Kiều Kiều, Kỳ Kỳ bị cận nặng, lúc nãy cậu ấy thấy mắt không thoải mái nên đã tháo kính áp tròng, cậu ấy không nhìn rõ nhãn hiệu của sản phẩm dưỡng da trong tay cậu, chứ không có ý muốn chế giễu hàng nội địa đâu, cậu hiểu lầm rồi.”
Mộ Vân Oản vừa cười vừa giải thích, trong lòng thì đã bực mình đến mức phát điên vì Cát Vũ Kỳ, Cát Vũ Kỳ đúng là ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa mà.
Tống Kiều Kiều thoa kem lên mặt, không trả lời Mộ Vân Oản, sự im lặng ngắn ngủi này khiến mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cô nói câu gì đi chứ?!
“Nói với tôi cái này làm gì? Là nó bị hiểu lầm mà, cô hiểu không?”
Tống Kiều Kiều chỉ vào lọ kem dưỡng da nhỏ, trong ánh mắt hiện lên sự mỉa mai nhàn nhạt.
Dám chế giễu hàng nội địa à, chẳng biết cô ta là loài sinh vật cacbon nào nữa, khó đánh giá quá.
—— Yêu cầu Cát Vũ Kỳ xin lỗi hàng nội địa! Yêu cầu Cát Vũ Kỳ cút khỏi Trung Quốc!
—— Hiện trường sập nhà quy mô lớn, lần này xem ai còn dám làm fan của Cát Vũ Kỳ, ai dám làm tôi sẽ chửi người đó!
—— Mấy người không nghe thấy lời giải thích của Oản Oản à? Bởi vì Vũ Kỳ tháo kính áp tròng nên mới không nhìn rõ món đồ Tống Kiều Kiều cầm trong tay, cô ấy chỉ lo Tống Kiều Kiều dùng mỹ phẩm lung tung sẽ hủy dung nên mới nói vậy thôi, có lòng tốt mà bị hiểu lầm, tôi thấy Tống Kiều Kiều cố ý thì có, cô ta muốn giăng bẫy Vũ Kỳ, lòng dạ độc ác ghê gớm.
—— Theo cách mà bạn nói thì chẳng phải Mộ Vân Oản còn độc ác hơn sao? Cô ấy đâu có bị cận, cô ấy chứng kiến toàn bộ sự việc đúng không nè? Khi Cát Vũ Kỳ chế giễu Tống Kiều Kiều dùng sản phẩm ba không sao lại không đến ngăn cản? Đợi đến khi sự việc nghiêm trọng mới ra hòa giải, lòng dạ như vậy chẳng phải độc ác gấp trăm lần sao?
—— Hít... Tôi xem mà nổi cả da gà, càng nghĩ càng thấy Mộ Vân Oản tâm cơ dễ sợ, cứ như một con rắn độc ẩn náu trong bóng tối, sẵn sàng cắn người bất cứ lúc nào ấy. [Hoảng sợ.jpg]
—— Chuyện này liên quan gì đến Oản Bảo của chúng tôi? Người có tâm địa xấu xa nhìn gì cũng thấy dơ bẩn.
Khu bình luận nhanh chóng nổ ra xung đột, các fans cắn xé lẫn nhau, dù trước đây có thân thiết đến đâu thì bây giờ cũng tan thành mây khói.