Bị Lộ Tiếng Lòng, Nữ Phụ Hoàn Toàn Buông Thả Trong Show Hẹn Hò

Chương 13

Cát Vũ Kỳ nhanh chóng hiểu ra: "À, ở với đám anh em lâu rồi, họ toàn hỏi tôi ăn không hoặc đưa đồ ăn tận tay cho tôi thôi."

Tống Kiều Kiều khẽ nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nhưng tôi không phải anh em của cô."

Vậy nên, đừng dùng mấy cách mà cô đối xử với đám đàn ông để nói chuyện với tôi.

—— Cát Vũ Kỳ EQ thấp thật đấy… Cô ta không nhận ra nhân cách của mình có vấn đề à.

—— Lầu trên là fan của họ Tống à, tính cách Vũ Kỳ tụi này vốn tùy tiện thế đấy, chuyện này vốn là lỗi của Tống Kiều Kiều, người bình thường chẳng lẽ không nên hỏi một câu "Cô có muốn ăn không?" à.

—— Hả? Xem một chương trình giải trí mà cũng bị coi là không bình thường á? Nếu cô ta muốn ăn thì phải hỏi chứ, có phải là mẹ cô ta đâu mà còn đổ xong bưng đến tận miệng.

—— Haha, Vũ Kỳ tụi tui không cần chút ngũ cốc này đâu, dù Tống Kiều Kiều có đút tận miệng, Vũ Kỳ cũng không thèm ăn.

Tống Kiều Kiều đẩy gói ngũ cốc to qua cho cô ta tự đổ, nhưng cô ta cũng khá có tự trọng, không lấy, suýt nữa fans của cô ta bị vả mặt chỉ vì một miếng ngũ cốc.

Lúc này, ba người trong bếp cũng đã làm xong bữa sáng, Cát Vũ Kỳ là người đầu tiên chạy vào bếp niềm nở mang dĩa ra bàn.

Tống Kiều Kiều lại tự đổ cho mình một bát ngũ cốc, Thẩm Chi Uyên nhẹ nhàng hỏi với vẻ vô hại: "Chị Tống không ăn bữa sáng do chị Oản làm à?"

【Ăn bát ngũ cốc của tôi mà cũng không chặn nổi cái miệng thối này, sớm biết thế thì tôi đã cho thêm chút gì đó để cậu câm rồi.】

"Chi Uyên, sao em lại nghĩ thế? Có phải do chị làm gì đó khiến em hiểu lầm không?"

Vẻ mặt Tống Kiều Kiều có chút bối rối, "Chị không hề có ý không muốn ăn bữa sáng do các khách mời làm, chị không có…"

【Yue! Diễn vai Bạch Liên Hoa vốn không làm khó được mị.】

Thẩm Chi Uyên: "…" Biết ngay người phụ nữ xảo quyệt này có hai mặt mà!

"Là em hiểu lầm, em thấy chị Tống lại đổ thêm một bát ngũ cốc, cứ nghĩ là… xin lỗi chị Tống."

Đôi mắt Thẩm Chi Uyên hơi ướt nhìn Tống Kiều Kiều, vẻ mặt áy náy và bất lực, kèm theo lời xin lỗi, ai nhìn cảnh này mà có thể giận cậu được chứ?

【Cậu nhóc này cũng có chút nhan sắc, nhưng tiếc là ẻo lả quá, hoàn toàn không xứng với mình.】

Ánh mắt của Thẩm Chi Uyên có hơi u ám, Tống Kiều Kiều chọc tức được cậu rồi.

Lúc đầu gọi cậu là chó nhỏ, bây giờ lại nói cậu ẻo lả, tính cách tốt đến mấy cũng không thể chịu được sự sỉ nhục liên tục thế này.

Tống Kiều Kiều đang khuấy bát ngũ cốc thì cảm thấy lạnh cả sống lưng, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Chi Uyên, cô khẽ cắn môi, trông như một người đáng thương không dám nói gì.

—— Cún con này sao thế? Ngoài miệng và trong lòng chẳng giống nhau gì cả, miệng thì nói xin lỗi, nhưng ánh mắt lại hung dữ nhìn Tống Kiều Kiều, tự dưng thấy tội cô ấy ghê.

—— Cái thứ như Tống Kiều Kiều mà cũng có người tẩy trắng cho à? Cậu em trai ngoan thế sao mà giận được chứ, rõ ràng là Tống Kiều Kiều có vấn đề, bị trúng tim đen nên diễn trò đấy.

—— Tôi là fan của Oản Bảo, lần này tôi đứng về phía em trai Thẩm, ai còn tẩy trắng giúp Tống Kiều Kiều sẽ để trạm phản hắc bên kia xử lý.

"Bữa sáng xong rồi, A Uyên qua đây ăn cho nóng."

Mộ Vân Oản như không nhận ra bầu không khí khác thường, cô ta gọi Thẩm Chi Uyên trước, sau đó gọi Tống Kiều Kiều: "Kiều Kiều, mau tới ăn sáng."

Tống Kiều Kiều khẽ nhếch môi, quả nhiên, muốn nuôi cá thì phải quan tâm đến cá trước.

Cô bưng bát ngũ cốc bước tới, chọn một chỗ ở rìa ngồi xuống.

Cát Vũ Kỳ liếc cô một cái, ánh mắt đầy vẻ “coi như cô biết điều,” rồi ngạo mạn ngồi xuống cạnh Mộ Vân Oản.

Tống Kiều Kiều trong lòng chỉ muốn trợn trắng mắt. Không cần phải vậy đâu! Dù có mời cô ngồi cạnh Mộ Vân Oản thì cô cũng chẳng thèm.

Nếu trả tiền thì cô có thể cân nhắc một chút.

Dù sao cũng là kiếm tiền mà, bị làm khó một chút cũng đáng.

Người ngồi bên cạnh Mộ Vân Oản là Phó Gia Hằng, hai nam khách mời không cướp được vị trí bên cạnh cô ta thì có chút thất vọng, thầm thề lần sau nhất định phải đạt được ước muốn của mình.

Thẩm Chi Uyên ngồi đối diện cô ta, còn bên cạnh cậu một người là Nghiêm Dật Thừa, một người Tống Kiều Kiều, trong đầu hiện lên ý xấu.

"Chị Tống, chị muốn ăn gì? Để em lấy cho chị."

Thẩm Chi Uyên nghiêng đầu hỏi Tống Kiều Kiều, giọng nói dịu dàng của cậu rất dễ khiến người ta say mê, cộng thêm khuôn mặt vô hại dễ lừa dối này của cậu, khó mà không làm người ta sinh lòng thiện cảm.

Đáng tiếc, người cậu gặp lại là Tống Kiều Kiều.

【Đừng, tôi không dám ăn đồ qua bàn tay xinh đẹp này của cậu đâu, sợ tiêu hóa không nổi hoặc không thải ra được.】

"Không cần đâu, chị tự lấy được, cảm ơn em trai Chi Uyên nhé."

Vẻ mặt của Thẩm Chi Uyên có hơi khó coi, Tống Kiều Kiều lại nghĩ xấu về cậu nữa!