Bị Lộ Tiếng Lòng, Nữ Phụ Hoàn Toàn Buông Thả Trong Show Hẹn Hò

Chương 10

"Kiều Kiều, Vũ Kỳ không có ý xấu gì đâu, cậu ấy xưa nay hay nói thẳng, đừng để bụng nhé."

Mộ Vân Oản mỉm cười nhẹ nhàng với Tống Kiều Kiều, muốn đứng ra làm người hòa giải giữa hai người.

"Ý cô là tôi nghĩ nhiều à?"

Tống Kiều Kiều nhún vai, môi khẽ nhếch lên, giọng nói đầy mỉa mai: "Tôi thuộc họ sen, có tám trăm con mắt, đừng có mà chọc vào tôi."

Mặt Mộ Vân Oản lập tức tái nhợt, đôi mắt cô ta ngấn lệ, giọng nói mềm mại mang theo chút nức nở: "Kiều Kiều, tớ không có ý đó, cậu hiểu lầm tớ rồi."

"Tống Kiều Kiều!"

Phó Gia Hằng lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt mang đầy sự cảnh cáo.

【Ồ, lại dọa mình nữa kìa, sợ quá đi mất.】

Phó Gia Hằng giật giật thái dương, Tống Kiều Kiều còn muốn làm loạn đến khi nào?

Hắn đã nói rõ ràng rằng hắn không thích cô rồi, tại sao cô cứ phải thu hút sự chú ý của hắn chứ?

"Tống tiểu thư cần gì phải bóp méo ý của Oản Oản chứ? Chỉ là trò đùa giữa bạn bè thôi mà, không lẽ chỉ vậy thôi cũng chịu không nổi?"

Nghiêm Dật Thừa nhìn thấy Mộ Vân Oản sắp bật khóc vì bị Tống Kiều Kiều ức hϊếp, trong lòng không khỏi đau xót, giọng nói có chút không vui.

【Lại bắt đầu đạo đức giả rồi, tôi không chịu nổi trò đùa đấy thì sao? Có tội à?】

"Trò đùa là khi người bị trêu cảm thấy buồn cười thì mới được gọi là trò đùa, nếu không thì đó chỉ là lời làm tổn thương người khác thôi, cứ có những kẻ thích dùng "trò đùa" để công kích người khác, khi không được đáp lại thì quay sang đổ lỗi người khác không biết đùa."

Tống Kiều Kiều nói rõ ràng, từng chữ một xuyên qua lỗ tai chạm thẳng vào lòng người nghe.

—— Tống Kiều Kiều bị điên à, chỉ là một trò đùa thôi mà cũng không chịu nổi, chuyện nhỏ xíu cũng làm to ra, Oản Bảo bị bắt nạt vậy đáng thương quá, để Tống Kiều Kiều cút khỏi showbiz đi!

—— Đúng thế, Tống Kiều Kiều không dễ chịu là phải, cô ta như con nhím ấy, đâm ai người đó đau, ai mà thích nổi người như thế cơ chứ!

—— Là người qua đường, nhưng nghe Tống Kiều Kiều nói mà thấy đã, tam quan cô ấy tốt hơn mấy người ở đây, đúng là dũng cảm, có thể thấy cô ấy tức giận thật.

—— Lầu trên đừng giả vờ nữa, thần tượng đằng ấy ghê tởm thật, thích cô ta thì tam quan cũng chẳng ra gì.

Khi tranh cãi lắng xuống, đạo diễn mới lên tiếng ngắt lời: "Mọi người đi sắp xếp hành lý trước đi, chúng ta sắp bắt đầu lịch trình của hôm nay rồi."

Cát Vũ Kỳ không dám chọc Tống Kiều Kiều nữa, cô ta chuyển hướng sang Nghiêm Dật Thừa, thử xem có thể xào cp với anh ấy không.

"Chị Kiều Kiều, để em giúp chị xách hành lý nhé."

Không biết Thẩm Chi Uyên đã đứng cạnh Tống Kiều Kiều từ khi nào, giọng nói của cậu nhẹ nhàng, nghe có vẻ rất ngoan ngoãn, chẳng có chút ý xấu gì cả.

"Không cần đâu, chị tự mang được."

【Cười vỡ bụng mất, với cái bộ dạng chó con* này của cậu mà còn tỏ vẻ phong độ á, lát nữa mà lỡ làm trò hề trước mặt Mộ Vân Oản thì đừng có ăn vạ tôi.】

*細狗: nghĩa đen là "chó nhỏ" hoặc "chó con", dùng theo nghĩa bóng hoặc tiếng lóng, có thể mang hàm ý xúc phạm, chỉ những người yếu đuối, hèn nhát, thường bị xem thường.

Tống Kiều Kiều biết rõ bên trong hành lý của mình có gì, Thẩm Chi Uyên muốn tỏ vẻ trước mặt cô á, mơ đi nhé.

Sắc mặt của Thẩm Chi Uyên trở nên tối sầm, chó con? Ai là chó con!

"Dật Thừa, anh cười gì thế?" Cát Vũ Kỳ có hơi thấy lạ, không hiểu sao Nghiêm Dật Thừa lại bỗng nhiên bật cười.

"Tự nhiên nghĩ đến một chuyện cười thôi."

Thẩm Chi Uyên trông khá ốm yếu, với thân hình gầy gò kia của cậu, đúng là giống "chó con" thật.

"Chị Tống, chị nghĩ là em không thể xách nổi hành lý của chị à?"

Thẩm Chi Uyên cụp mắt, giọng nói u buồn, trách móc Tống Kiều Kiều xem thường mình.

Đáng ghét! Sao người phụ nữ Tống Kiều Kiều này lại xấu tính thế, dám coi thường cậu.

"Chị không có ý đó, em đừng hiểu nhầm, chị sợ bị fans tấn công mạng xã hội thôi."

Tống Kiều Kiều nói thẳng, bị fans tấn công mạng xã hội cũng không sợ, để xem lúc đó ai dọa được ai.

"Không đâu chị Tống, fans của em rất lý trí, làm gì có chuyện bắt nạt chị."

Thẩm Chi Uyên chớp mắt, tựa như không biết phần bình luận của Tống Kiều Kiều luôn đầy những lời lăng mạ.

"Ai mà biết được." Tống Kiều Kiều cười nhẹ, "Có thể họ không muốn thấy chị sống tốt."

Thẩm Chi Uyên thầm cười lạnh, chẳng có chút tự giác nào, khó trách tính cách tệ, đúng là chẳng thể so được với chị Oản.

"A Uyên, cố lên nhé."

Mộ Vân Oản mỉm cười dịu dàng với cậu, giọng nói ngọt ngào cổ vũ cậu.

Nhìn thấy nụ cười của cô ta, Thẩm Chi Uyên đỏ cả tai, càng quyết tâm giúp Tống Kiều Kiều xách hành lý, như vậy mới có thể thể hiện phong độ của mình.

【Phục thật đấy, thích Mộ Vân Oản thì đi lấy lòng cô ta đi, đến chỗ tôi làm gì? Tôi đâu phải người có thể khiến cậu vì yêu mà bỏ chức vô địch thế giới đâu!】

Nụ cười trên môi Thẩm Chi Uyên bỗng chốc tắt ngấm, cậu rốt cuộc đã hi sinh chức vô địch thế giới vì tình yêu như thế nào? Tống Kiều Kiều mau nói đi chứ!

【Chậc, kệ cậu ta đi, cậu ta cứ ăn vạ thì đến lúc có chuyện gì mình cũng không nhịn đâu.】