Người bên trong vừa nghe thấy cô nói thì lập tức mở cửa, lao ra ôm chặt lấy cô: "Chị ơi, chú đó không phải là bố em, chú đó là tên buôn người, muốn bắt cóc em vào núi để bán được giá cao."
【Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!】
Lực siết trong tay cô gái chợt mạnh hơn một chút, môi dưới bị răng cắn đến mức hằn nhẹ một vết, suýt chút nữa không kìm được cảm xúc khiến nó lộ ra.
"Chị gái xinh đẹp ơi, em nói thật đấy, để em cho chị xem chứng minh thư của em."
Cô ấy lấy chứng minh thư ra cho Tống Kiều Kiều xem, trên đó rõ ràng viết "Khương Thanh Lê."
【Khương Thanh Lê não yêu đương, đến chó nghe cũng phải lắc đầu, giấu gia đình chạy theo tên tóc vàng bỏ trốn, cuối cùng lại bị bán vào thôn làm vợ, chịu không nổi mấy ngày tra tấn thì ngủm, lúc ấy mới mười sáu tuổi, đúng là một quân bài tốt mà lại chơi hỏng hết, ngay cả Vương Bảo Xuyến mà đến cũng phải nhường chỗ.】
*Vương Bảo Xuyến là một nhân vật văn học cổ điển Trung Quốc, nổi tiếng với câu chuyện về lòng kiên nhẫn và sự hy sinh trong tình yêu, cô gái đã đợi chồng mình suốt 18 năm trong cảnh nghèo khó, thậm chí phải chịu đói khổ, nhưng vẫn kiên định và chung thủy.
Khương Thanh Lê nhìn Tống Kiều Kiều với vẻ mặt hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tường mới quét vôi.
"Chị gái xinh đẹp, em sai rồi, soái ca ngoài kia là cậu của em."
Nói xong, cô ấy bắt đầu thút tha thút thít, khiến Tống Kiều Kiều rối lên, không biết phải làm sao.
【Khóc cái gì chứ? Mốt làm vợ trong thôn thì còn nhiều thời gian để khóc mà…】
Khương Thanh Lê khóc to hơn nữa, Tống Kiều Kiều chưa kịp an ủi thì cô bé đã chạy đi.
Tống Kiều Kiều chạy theo ra ngoài, chỉ thấy Khương Thanh Lê ôm lấy người đàn ông khóc lóc đau đớn.
"Hu hu hu, cậu ơi, cháu không dám không nghe lời nữa đâu."
Người đàn ông nhìn về phía cô, ánh mắt hơi âm u.
Tống Kiều Kiều khẽ nhíu mày, cô chưa làm gì hết á.
【Nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ làm những gì mình đã hứa thôi, chẳng làm gì hết cả, bỗng dưng cô chị não yêu đương này lại khóc lóc, tôi còn thấy lạ nữa là.】
Người đàn ông đột nhiên nhíu mày.
"Cảm ơn."
Anh cảm ơn Tống Kiều Kiều, rồi cúi đầu nói với cô gái đang khóc lóc đầy nước mắt: "Đừng làm dính nước mũi vào người cậu, cảm ơn chị đi."
Khương Thanh Lê vừa khóc vừa lau nước mắt, cô bé thảm thương nhìn Tống Kiều Kiều: "Cảm ơn chị."
"Không sao, không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi ấy mà."
Tống Kiều Kiều xua tay, đoạn nghĩ có nên lấy thông tin liên lạc hay không.
Người đàn ông trước mắt là cậu của Khương Thanh Lê, Cận Châu Vọng.
Anh là ánh trăng sáng, người mà nữ chính yêu nhưng không thể có được, cũng là người đàn ông duy nhất không động lòng với cô ta.
Bắt đầu sự nghiệp từ năm hai mươi tuổi, chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã đoạt hết các giải thưởng diễn viên trong và ngoài nước, nhiều video của anh còn được đưa vào tài liệu giảng dạy ở khoa diễn xuất. Anh không chỉ được cư dân mạng gọi là "chiếc cúp di động" mà còn được truyền thông quốc gia công nhận là ảnh đế huyền thoại trẻ nhất lịch sử.
Dù một năm trước anh đã rời khỏi giới giải trí để về kế nghiệp gia đình, nhưng những câu chuyện huyền thoại về anh vẫn được truyền tụng trong giới, địa vị phong thần càng khó lay chuyển được.
【Anh trai ngầu bá cháy này thảm quá, sau khi từ chối Mộ Vân Oản không lâu thì chết vì tai nạn xe, từ đó anh trở thành ánh trăng sáng, nốt chu sa trong lòng cô ta.]
Sắc mặt Cận Châu Vọng hơi thay đổi, Mộ Vân Oản? Tai nạn xe?
"Cô Tống!"
Giọng của nhân viên vang lên, Tống Kiều Kiều nhận ra mình đã ra ngoài quá lâu, cô khẽ gật đầu chào người đàn ông rồi quay trở lại.
Khi quay về phòng chờ, thì nghe thấy có người hỏi: "Chị Kiều, sao chị đi lâu thế? Chị không khỏe à?"
Một giọng nam mang chút nghi ngờ vang lên, Tống Kiều Kiều ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai với mái tóc xù xì màu hạt dẻ, gương mặt còn non nớt và vô hại, ánh mắt cũng dịu dàng mỉm cười nhìn về phía Tống Kiều Kiều, nhưng nụ cười không chạm tới mắt, thậm chí còn lóe lên chút châm chọc.
Đó là sự khinh miệt dành cho cô.
Tống Kiều Kiều nhanh chóng sàng lọc thông tin về cậu trong đầu, lập tức nhận ra người này là ai.
【Ồ, đây chẳng phải là cậu em trai đáng yêu đã hy sinh chức vô địch thế giới vì tình yêu đấy sao? Vĩ đại thật.】
Tống Kiều Kiều cười sâu xa, trong sách, cậu em cún con Thẩm Chi Uyên này là một tuyển thủ thể thao điện tử, bắt đầu thi đấu từ cấp hai, đến giờ đã tám năm rồi, mục tiêu của cậu chính là chức vô địch thế giới.
Thẩm Chi Uyên nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt mang theo sự khó tin.
Vừa rồi là âm thanh gì vậy?
Hình như là… tiếng lòng của Tống Kiều Kiều?
Không chắc chắn lắm, phải nghe thêm lần nữa.
Nhưng ngồi chờ mãi cũng không có động tĩnh gì, Thẩm Chi Uyên hơi nín thở, ánh mắt dần hiện lên sự lo lắng và sợ hãi.
Tống Kiều Kiều mau nói đi chứ!
Sao cậu lại vì tình yêu mà bỏ chức vô địch thế giới, thứ mà cậu luôn mơ ước nói bỏ là bỏ á, cậu bị điên rồi à?