Xin Hãy Buông Đôi Tay Của Em Ra

Chương 4: Chị, em sắp về rồi

“Gia đình hai bên có hôn ước cho nên tôi bị ép.” Trần Đình Vũ nói thẳng ra.

“Sao ngay từ đầu không từ chối? Cậu làm vậy... Hạ Linh sẽ đau khổ thế nào chứ? Dù gì cậu là một thằng đàn ông, đẹp trai, nhiều tiền, còn làm giám đốc thì từng có một đời vợ cũng chẳng sao. Sau này con gái vẫn nườm nượp theo đuổi cậu thôi. Thế nhưng Hạ Linh thì sao? Cô ấy vì cậu mà từ bỏ hết thảy hào quang của bản thân, ngoài cậu ra, cô ấy chẳng có gì hết!”

Hào quang sao? Đúng, trên người của Hạ Linh và Hạ Liên đều có hào quang của nữ thần, bọn họ là hoa khôi của trường đại học sân khấu điện ảnh, không biết có bao nhiêu người theo đuổi cặp chị em này. Mà Trần Đình Vũ thì qua lại thân thiết với cả hai cô gái, đặc biệt là Hạ Liên.

Trần Đình Vũ không khỏi nhớ lại chuyện cách đây bốn năm.

Bốn năm trước, Hạ Linh và Hạ Liên mười tám tuổi, vừa mới đỗ vào cùng trường đại học A. Cả hai nhanh chóng trở nên nổi tiếng vì là cặp sinh đôi xinh đẹp nhất, sở hữu vẻ ngoài xuất sắc cùng kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, có thể đè bẹp những người cùng lứa.

Hai người đều có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn long lanh cùng chiếc mũi cao thon gọn, môi anh đào hồng hào xinh xắn.

Hạ Linh dịu dàng và điềm đạm như một tiểu thư đài các với khí chất thanh nhã, rất khéo tay, được biết nụ cười của cô có thể xua tan mọi mệt mỏi của người khác.

Hạ Liên tinh nghịch và hoạt bát hơn một chút, hơi vụng về, có nhiều bạn bè, kỹ năng xã giao vô cùng tôt.

Cách duy nhất để nhận diện hai chị em họ là từ hành động, cử chỉ, lời nói.

Mọi người cho rằng Hạ Liên không biết nấu ăn

nhưng thật ra cô ấy rất giỏi, làm bánh ngọt cực kỳ ngon. Lúc đó anh từng được nếm thử một lần, Hạ Liên đã mang bánh tự tay làm tới nhà để chúc mừng sinh nhật anh.

Khi ấy Trần Đình Vũ chỉ có một mình ở nhà, cha mẹ đi làm xa, người duy nhất nhớ đến sinh nhật anh là Hạ Liên.

Lắc đầu xua đi những ký ức cũ, Trần Đình Vũ uống nốt ly rượu trên tay rồi nói với Lý Khải:

“Tôi nghiêm túc hỏi cậu, nếu không có cách gì thì chỉ đành chờ thôi.”

“Chờ cái gì?”

“Chờ cô ấy hết nhẫn nại.”

Trần Đình Vũ nói:

“Có lẽ cô ấy sẽ từ bỏ sớm thôi.”

Anh chưa từng nghĩ một Hạ Linh dịu dàng ngọt ngào sẽ có tính cách kiên cường đến thế, thời gian dài sống cô đơn trong chính ngôi nhà của vợ chồng bọn họ, sao cô chịu được vậy chứ?

Trần Đình Vũ nhìn thấy còn xót xa, thế nhưng không yêu là không yêu. Cô có làm thế nào anh cũng chẳng thay đổi suy nghĩ được.

Tối đó về nhà, Trần Đình Vũ theo thói quen đưa mắt nhìn chỗ sofa, bình thường Hạ Linh sẽ ngồi xem tivi trong khi chờ anh trở lại, hôm nay... À phải, cô đang ở bệnh viện.

Mở điện thoại lên, Trần Đình Vũ thấy hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ anh, còn cả tin nhắn.

“Ngày mai mười một giờ con bé xuất viện, con nhớ đến đón.”

Trần Đình Vũ nhìn thoáng qua rồi đáp:

“Con biết rồi”

Anh thật sự không hiểu sao cả ông nội và cha mẹ anh đều yêu thương Hạ Linh nhiều như thế, anh mới là con ruột trong gia đình, vậy mà cảm giác còn chẳng bằng cô con dâu này.

Trần Đình Vũ ngủ một giấc dài, nghỉ ngơi đủ rồi thì gọi điện thoại cho trợ lý, nói:

“Lát nữa mười một giờ cậu đến bệnh viện đón vợ tôi trước, sau đó quay lại công ty.”

“Sếp không đi đón bà chủ sao?”

“Ai đón có khác gì nhau à?” Trần Đình Vũ không vui.

“Dạ, không có, tôi chuẩn bị ngay đây.”

“Ừ.”

Dù sao mẹ chỉ nói đi đón cô, cũng không bắt buộc người đến bệnh viện chờ Hạ Linh là anh.

Con người Trần Đình Vũ khi đã quyết định việc gì thì sẽ làm tới cùng, anh cũng đang thử xem anh và Hạ Linh ai bỏ cuộc trước.

Thời điểm Hạ Linh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của chồng, khóe môi cô không khỏi cong lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng hạnh phúc. Nhưng mà còn chưa được mười giây, toàn bộ sự vui vẻ trên mặt cô biến mất, thay vào đó là sự thất vọng.

Ngày hôm qua anh nói mấy lời rất khó nghe, tuy vậy vẫn chịu đến thăm cô, cô còn tưởng là có tiến triển, kết quả vẫn phũ phàng.

“Cô Hạ, sếp bận quá nên tôi đến đưa cô về.”

“Ừm, cảm ơn anh”

Trợ lý tốt bụng suy nghĩ cho mối quan hệ của hai vợ chồng họ mà nói:

“Cô đừng nghĩ nhiều, do mấy hôm nay nhiều chuyện cần làm nên không tới được, cô thông cảm cho sếp nha.”

“Tôi ổn mà.” Hạ Linh mỉm cười với hắn, ý cười không chạm đáy mắt, cô mở cửa xe ngồi vào trước.

Trên đường về hai người họ vẫn luôn im lặng, lúc gần tới nhà, Hạ Linh bỗng nhiên nhận được điện thoại từ một số lạ. Cô bắt máy, sau đó nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên:

“Chị, tháng sau em về nước, chị có muốn quà gì không?”

Lúc này cô nên vui vì em gái đã lâu không gặp liên lạc cho mình, thế nhưng Hạ Linh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc chẳng nói được nửa chữ. Ngày này cuối cùng vẫn sẽ đến!