Lòng dạ bỗng dưng trở nên khó chịu, cô dừng lại trước mặt cậu, hai tay chống lên hông, giọng nói không nén nổi sự bực tức.
“Tại sao không chịu ăn?”
Vân Thần từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo chạm vào cô. Một nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi cậu.
“Ai biết được các người đã bỏ thứ gì vào trong đó.”
Nhược Lam bước đến bên khay thức ăn mới, không nói lời nào, cô xúc một muỗng, đưa vào miệng, nhai kỹ rồi nuốt xuống.
Sau đó, cô nhìn thẳng vào Vân Thần, đôi mắt lóe lên tia thách thức, nhún vai như muốn nói: “Thấy chưa, đồ ngốc, thức ăn này hoàn toàn có thể ăn được.”
Vân Thần chẳng buồn đáp lại, chỉ quay mặt đi, tỏ rõ vẻ không quan tâm.
Người hầu vội mang cho cô một chiếc ghế, Nhược Lam ngồi xuống đối diện với cậu, đôi mắt sáng như sao lấp lánh sự hứng thú.
“Cậu thật phiền phức đấy. Nếu là người khác, tôi đã ném đi từ lâu rồi. Nhưng vì tôi thấy có chút hứng thú với cậu, nên chúng ta hãy thỏa thuận đi.”
“Cớ gì tôi phải nghe lời các người?” Vân Thần lạnh lùng phản bác.
Nhược Lam khẽ tặc lưỡi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, cắt thẳng vào tâm hồn cậu.
“Lăng Vân Thần ơi là Lăng Vân Thần, cậu có ngốc không? Nhìn lại bản thân mình xem, cậu nghĩ có gì đáng để tôi lừa lọc sao?”
Nhược Lam châm biếm, ánh mắt đùa cợt lướt qua cậu.
Vân Thần nghe vậy, trong lòng thoáng dao động, thấy lời cô nói có phần hợp lý.
Nhưng rồi đột nhiên, cậu giật mình bừng tỉnh. Từ khi vào thành phố làm thuê, cậu luôn dùng tên giả, ngay cả bọn buôn người cũng không thèm hỏi danh tính cậu. Vậy mà, Nhược Lam lại gọi đúng tên đầy đủ của cậu như thế.
“Tại sao cô biết tên tôi?”
Vân Thần nghi hoặc hỏi, ánh mắt đầy sự cảnh giác.
Nhược Lam nhếch môi cười nhạt, nhẹ nhàng giơ ba ngón tay ra xoa xoa, ý tứ rõ ràng: “Có tiền thì không gì là khó khăn.”
“Tôi không chỉ biết tên cậu, mà còn biết quê cậu ở Vân Lãnh. Thậm chí, tôi còn biết cậu đang rất cần tiền để chữa bệnh cho em gái.”
Nhược Lam nhấn mạnh từng lời, giọng nói không nhanh không chậm, nhưng lại khiến lòng Vân Thần lạnh đi một phần.
Vân Thần vừa nghe đến em gái, lập tức cảm thấy lo lắng.
“Cô muốn gì?”
“Thế này nhé, chúng ta thỏa thuận.”
Nhược Lam bình tĩnh nói, ánh mắt lấp lánh một tia tính toán.
“Cậu sẽ ngoan ngoãn ở đây 100 ngày, phục vụ cho tôi và thực hiện mọi yêu cầu của tôi. Sau 100 ngày, tôi sẽ thả cậu về với gia đình... cùng với một khoản tiền thưởng lớn.
Trong thời gian ở đây, cậu càng làm tôi hài lòng, phần thưởng sẽ càng hậu hĩnh. Cậu thấy sao?”