Đến khi cậu thật sự không thể chịu nổi nữa, đôi mắt trợn ngược rồi dần lịm đi, Nhược Lam mới lơi lỏng bàn tay, buông cậu xuống.
Cô đứng đó, mất vài giây để lấy lại nhịp thở, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Sau đó, Nhược Lam bước ra khỏi phòng, một hầu nữ nhanh chóng tiến đến.
“Tiểu thư, có cần đưa cậu ấy về phòng không ạ?”
“Không cần. Cứ phạt như vậy.”
…
Sáng hôm sau, Nhược Lam ngồi trong văn phòng, thưởng thức ly trà nóng tỏa hương thoang thoảng trên bàn sau khi cô đã xử lý xong đống hợp đồng.
"Cốc cốc."
“Vào đi.”
Một người đàn ông với vẻ ngoài chỉnh tề bước vào, cúi đầu kính cẩn chào Nhược Lam.
“Trợ lý Giang, anh đã điều tra xong việc tôi giao chưa?”
“Thưa chủ tịch, tôi đã hoàn thành. Người đó tên là Lăng Vân Thần, 19 tuổi, quê ở Vân Lãnh - một tỉnh nghèo phía Bắc. Cậu ta là con cả trong một gia đình bốn người, có bố mẹ và một em gái sáu tuổi. Gia cảnh vô cùng khó khăn, bố mẹ làm nghề kéo gỗ thuê. Theo những gì tôi thu thập được, em gái của Vân Thần mắc bệnh nặng, vì thế cậu ta đã phải rời quê vào thành phố kiếm sống, làm đủ mọi công việc trước khi bị bọn buôn người lừa gạt.”
“Hmm, đúng là không tầm thường. Trải qua bao nhiêu khó khăn như vậy, tính cách bướng bỉnh cố chấp cũng không có gì lạ. Anh làm tốt lắm.”
…
Tối đó, sau khi hoàn tất công việc, Nhược Lam ghé qua một cửa hàng thời trang nam để mua sắm quần áo.
Vì ít khi mua đồ cho nam giới, cô bối rối trước vô số lựa chọn. Kiểu dáng nhìn thế nào cũng đều na ná nhau, khiến cô hoa cả mắt.
Cuối cùng, không thể quyết định, cô mua hết cái này đến cái khác. Kết quả là, túi quần áo chất đầy xe, thậm chí chỗ ngồi cũng trở nên chật chội
Nhược Lam bước vào nhà, ánh mắt lạnh lùng quét qua không gian.
Đám vệ sĩ phía sau hối hả ôm các túi quần áo, mệt mỏi mà không dám than vãn.
Người hầu trong nhà vừa thấy cô đã lập tức chạy ra đón tiếp, cúi đầu kính cẩn.
“Nguời sao rồi?”
Nhược Lam nhẹ giọng hỏi, nhưng không giấu được sự uy quyền trong từng chữ.
“Dạ thưa tiểu thư, cậu ấy vẫn không chịu ăn uống gì ạ.” Người hầu đáp, giọng khẽ run.
Nhược Lam khẽ hừ một tiếng, đôi mắt sắc bén lóe lên chút không hài lòng.
Cô không chần chừ bước thẳng vào căn phòng, nơi Vân Thần đang bị trói chặt trên ghế.
Ánh mắt cô liếc qua những khay thức ăn trên sàn, chưa hề bị đυ.ng đến, thậm chí có khay đã nguội lạnh.