“Quả nhiên, bọn nhà giàu đều điên rồ như vậy. Mạng người trong mắt các người chẳng đáng giá bằng mạng chó.”
Lời nói đó như ngọn lửa thổi bùng lên sự phẫn nộ trong lòng Nhược Lam, khiến cô cảm thấy bị xúc phạm, cơn giận dữ bùng lên không thể kiểm soát.
“Còn... cứng miệng... như vậy... thật sự khiến tôi... tức... chết.”
Cô nghiến răng từng chữ, giọng nói lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Ngay sau đó, chiếc roi da trong tay cô vung lên, quất mạnh xuống ngực cậu. Chàng trai đau đớn, nhưng vết thương cũ lại rách ra, rỉ máu.
Dù vậy, cậu vẫn không chịu nhượng bộ, gồng chặt miệng để không phát ra một tiếng rêи ɾỉ nào.
“Đây là hình phạt vì đã sỉ nhục tôi.”
Nhược Lam nói bằng giọng đay nghiến.
Rồi cô tiếp tục vung roi, quất thêm hai lần vào chân và đùi cậu.
“Còn đây là hình phạt vì dám bỏ trốn.”
Chàng trai cắn chặt răng, toàn thân căng thẳng để chịu đựng cơn đau.
Nhược Lam ban đầu chỉ định sử dụng roi để cảnh cáo cậu, nhưng càng quất, cơn giận trong lòng cô càng dâng cao, không ngừng nghỉ.
Nhưng lúc này, dưới ánh đèn mờ, gương mặt điển trai của cậu lại càng thêm cuốn hút.
Từng giọt mồ hôi lăn dài trên mái tóc, đôi gò má ửng đỏ vì cơn đau, ánh mắt lạnh lùng đầy u uất, và bàn tay cậu siết chặt đến nổi cả gân xanh.
Cảnh tượng ấy làm dấy lên trong lòng người đối diện một cảm giác xấu xa, khao khát không thể cưỡng lại việc ức hϊếp mỹ nam trước mắt.
Nhược Lam không thể chống lại sự thôi thúc trong lòng, từng bước tiến đến gần hơn, nhẹ nhàng đưa ngón tay chạm lên đôi môi cậu.
Đôi môi đỏ tươi nhưng khô ráp, nứt nẻ đến mức tưởng chừng như sắp rỉ máu.
“Đừng... chạm vào tôi. Dơ bẩn.”
Cậu thều thào, mệt mỏi kháng cự trong tuyệt vọng, cơ thể yếu ớt run rẩy, vì vừa rồi phải chiến đấu với bầy chó chiến được huấn luyện kỹ càng của Nhược Lam.
Nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ dám buông lời sỉ nhục cô như vậy.
Chữ "dơ bẩn" ấy tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang lòng tự tôn của Nhược Lam, khiến cơn giận trong lòng cô bùng lên không thể kiềm chế.
Trong khoảnh khắc đó, lý trí hoàn toàn bị cơn cuồng nộ lấn át, Nhược Lam đưa tay bóp chặt lấy cổ cậu, lực siết càng lúc càng mạnh.
Âm thanh yếu ớt từ cổ họng chàng trai vang lên, gương mặt cậu chuyển sang màu đỏ tím, những mạch máu nổi lên rõ rệt.
Cậu gần như không thể chịu đựng thêm, nhưng sự tức giận đã làm mờ đi lý trí của Nhược Lam, trong mắt cô lúc này chỉ còn là ham muốn trút hết mọi cảm xúc lên người cậu.