Bị Nữ Tỷ Phú Mua Đứt

Chương 6: Bị phạt

Nhược Lam dứt khoát đưa hai tay lên, lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt, rồi ra lệnh bằng giọng lạnh lùng, không khoan nhượng:

“Mang vào phòng, trói lại.”

Một người hầu đứng bên cạnh lo lắng thì thầm:

"Bây giờ đã quá nửa đêm, sáng mai còn có cuộc họp sớm. Liệu như vậy có ổn...?"

Nhược Lam không buồn quay đầu lại, giọng lạnh băng đáp:

“Không quan trọng, dời lịch cho tôi."

Cô cất bước, tiếng gót giày nện xuống sàn nhà tạo ra âm thanh đều đặn, để lại phía sau chàng trai đang bị hai vệ sĩ kéo lê theo.

Cậu bị đưa vào một căn phòng khác, ánh đèn mờ ảo không quá sáng nhưng cũng đủ để quan sát, không gian phủ đầy sự kỳ dị.

Trong phòng, một chiếc giường được bố trí cùng với những bàn ghế có thiết kế lạ lùng, tất cả tạo nên cảm giác có chút... biếи ŧɦái.

Đặc biệt nhất là chiếc ghế dài uốn lượn đặt cạnh giường, ai cũng có thể đoán được nó được dùng với mục đích gì.

Chàng trai bị trói chặt vào một chiếc ghế sắt, kim loại lạnh lẽo áp vào da thịt, lạnh đến mức xuyên qua tận xương tủy.

Sau khi trói cậu lại, hai vệ sĩ bước ra ngoài, trước khi đi còn dừng lại, lắc đầu đầy ngao ngán nhìn cậu.

Ánh mắt họ chứa đựng một sự thương hại lạ lùng mà cậu không thể hiểu, nhưng lại khiến lòng cậu dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

Dù vậy, cậu vẫn cố gắng trấn an bản thân. "Cùng lắm lại bị đánh, mình đã quen với những trận đòn của bọn buôn người rồi, chẳng có gì phải sợ nữa," cậu tự nhủ.

Nhưng khi Nhược Lam bước vào, gương mặt lạnh lùng và khí thế tỏa ra từ cô khiến cậu không khỏi rùng mình.

Trên tay cô là một chiếc roi da, cô vung nhẹ, để nó đập đập vào lòng bàn tay, phát ra những âm thanh đầy đe dọa đủ khiến người khác giật mình.

Mặc dù vừa rồi cậu đã cố gắng tự an ủi, nhưng giờ đây, đối diện với ánh mắt băng giá của Nhược Lam, nỗi lo lắng trong lòng cậu bỗng chốc dâng trào.

Dù nỗi sợ hãi hiện hữu trong lòng, cậu vẫn không để nó bộc lộ ra ngoài. Cậu giữ vẻ lạnh nhạt, ánh mắt lướt qua Nhược Lam rồi quay đi, tránh né ánh nhìn của cô.

“Ha.”

Nhược Lam mỉm cười, nụ cười nhạt thoáng hiện trên gương mặt lạnh lùng của cô.

“Dám quay mặt đi chỗ khác ư.”

Cô tiến đến gần, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm cậu, ép cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sát khí của mình.

“Dám làm cục vàng của tôi bị thương, tôi sẽ không để yên đâu.”

Chàng trai nhếch mép, ánh mắt chứa đầy khinh miệt.