Kim Ngư Kỳ Truyện

Chương 1: Gặp Gỡ

Cơn gió lạnh chốc chốc lại giật mạnh làm cho những chiếc lá cuối cùng cũng lìa cành rơi xuống. Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi lần, mặt nước sông đã đóng băng tự bao giờ.

Lần này lên bờ chẳng hiểu sao lại đúng vào lúc tuyết rơi, tuy vậy thì tôi vẫn cảm giác rất thích thú. Cũng nhờ con bé Tiểu Bạch Nhi thông đồng với tôi bắt cóc Cửu Nhật khiến cả Thủy cung rối loạn lên đi tìm thì tôi mới có cơ hội trốn đi chơi.

Dẫu cho lúc này có kiếm được Cửu hoàng tử thì Tam công chúa là tôi đây cũng biến mất rồi, thế là hôn sự chắc chắn sẽ chẳng bàn bạc được tới đâu.

Tôi đắc ý ngồi trên tảng đá trắng xóa, đôi chân khẽ đong đưa nghịch những bông tuyết lả tả rơi trong khoảng không. Nhưng được một lúc trong lòng lại rối bời bời vì biết chẳng qua cách này chỉ là tạm thời, bản thân tôi cũng không thể ở nhân gian quá lâu.

Linh đơn của Lục xà nương chỉ có tác dụng được bảy ngày, lúc mà hai chân trở về như cũ thì khó lòng mà lang thang chốn này được nữa.

Nhìn xuống mặt sông rồi nhìn lên bầu trời xám xịt, tôi thở dài quay sang trái rồi lại sang phải. Bỗng, tôi giật mình đánh thót, xém chút nữa rơi khỏi tảng đá vì cứ ngỡ Cửu Nhật theo mình lên bờ. Nheo mắt định thần lại thì hóa ra không phải là huynh ấy. Tôi thở phào, tụt xuống đất.

Bước chân nam nhân càng lúc càng tiến lại gần, y phục trắng giống hệt Cửu Nhật, nhưng trên người bê bết những máu, tay của hắn quơ vào khoảng không như đang dò đường. Vừa chạm mặt tôi thì hắn ho mạnh một tiếng rồi ngã luôn xuống đất, bất tỉnh. Tôi chạy vội đến, đỡ hắn lên, lay gọi mãi mà hắn vẫn cứ nhắm mắt ngủ.

Thần tiên ơi, sao tôi lại xúi quẩy thế này không biết.

Loay hoay một hồi cũng đỡ được hắn trên lưng, tôi cố gắng lê từng bước kéo cái thân thể vốn nặng gấp đôi mình về phía túp lều nhỏ sát mé sông. Sau hơn chín lần ngã lên ngã xuống thì tôi cũng mang được hắn vào trong lều.

Túp lều này vốn là của ông lão lái đò hàng ngày vẫn ở đây chở khách qua sông, nhưng giờ chắc ông ấy đã về làng tránh rét rồi cũng nên. Thôi thì đành mượn tạm vậy.

Tôi đặt hắn lên chiếc giường tre kê ở sát vách, tháo tay nải bỏ qua một bên, vai cổ lúc này mỏi nhừ, chưa bao giờ tôi phải vác một vật gì nặng đến thế, cũng không biết chiếc giường có chịu nổi hắn không nữa, con người thật nặng quá mà.

Gian bếp phía sau được bày biện gọn gàng và ngăn nắp, có độc một dây hành củ khô treo lủng lẳng sát bên, ngoài ra không còn gì hết.

Lục lọi khắp các ngóc ngách mà chẳng thấy gì, thất vọng đang tràn trề thì tôi phát hiện chiếc thùng cũ kĩ kê sát vách vẫn còn lưng gạo. Xem ra câu trời không tuyệt đường người mà Cửu Nhật hay nói hoàn toàn chính xác, tên nam nhân kia đúng là còn có phúc.

Sau những lần trốn lên bờ chơi, tôi cũng đã biết được kha khá những thức ăn mà dưới Thủy cung chẳng khi nào thấy dọn lên mâm cả. Hì hục mãi cũng nhóm được bếp, các ngón tay hơ qua ngọn lửa ấm lên rất nhiều, bây giờ có thể cử động mềm mại hơn ban nãy.

Thế là, một bên tôi nấu nước, một bên tôi nấu cháo. Quái lạ, lúc trước nhìn Thủy Vân nấu ăn, điệu bộ tao nhã, nhẹ nhàng, sao giờ đến mình thì khó khăn quá đỗi.

Đợi mãi, cuối cùng nước cũng đã sôi, suýt chút nữa tôi biến thành cá luộc vì xém đánh đổ luôn cả nồi nước vào mình.

Tôi nhanh chóng pha nước rồi bê đến bên cạnh hắn. Mới tháo được chiếc thắt lưng thì lời dặn của Lục xà nương lại vang vọng bên tai, cái gì mà nam nữ thụ thụ. Tuy không nhớ nổi là câu gì nhưng nghĩa của nó đương nhiên tôi hiểu. Nhưng nếu không làm gì có lẽ hắn ta sẽ chết, thấy chết không cứu thì thật là nhẫn tâm quá.

Nghĩ vậy, tôi đánh liều cởi bỏ từng lớp y phục trên người hắn, vết thương xem ra khá sâu, máu vẫn không ngừng chảy, cả người hắn nóng bừng như lên cơn sốt. Tôi lau cẩn thận từng chút một, bỗng thấy tim mình cũng nhói lên theo mỗi lần hắn rêи ɾỉ.

Nhìn hắn khổ sở như vậy, tôi cũng chẳng suy nghĩ được gì nhiều, đành cắn răng nhổ một chiếc kim lân của mình, đau đến muốn hiện hình.

Tôi đặt kim lân lên người hắn, miệng nhẩm đọc câu chú, một ánh sáng vàng lóe nhanh rồi biến mất, vết thương trên ngực hắn liền ngưng rỉ máu.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi tiếp tục lau mặt cho hắn. Sau lớp vải băng lộ ra đôi mắt với hàng lông mi khá dài, đoán chừng bà tiên lúc nặn hắn chắc nhầm với cô nương nào đây, tên này mà là nữ nhân thì chắc phải là giai nhân tuyệt sắc.

Tôi xé một đoạn dải lụa mỏng dùng buộc tóc của mình băng lại mắt cho hắn, vạt áo dùng băng vết thương, thế là đi toi bộ y phục mới.

Qua không biết bao lâu, trời ngả dần về chiều, tôi ngồi chống cằm trên mép chiếc bàn tre đã cũ, mắt không rời khỏi hắn.

Sau lớp bụi đường, máu me là một gương mặt quá đỗi khôi ngô, anh tuấn, so với Cửu hoàng tử Nhật cung khiến người người ngưỡng mộ thì hắn đúng là khiến cho cả nữ nhân như tôi đây ghen tị.

Tôi tiến lại, lấy tay sờ lên trán hắn, rõ ràng là không còn sốt nữa nhưng sao mãi hắn chẳng tỉnh lại. Chần chờ một lúc, tôi với lấy bát cháo nóng đang bốc hơi nghi ngút, thổi từng chút một và đổ vào miệng hắn.

Được đâu chừng ba, bốn thìa thì hắn bật ho lên mấy tiếng khiến tôi vừa mừng vừa hoảng, vội đặt bát cháo xuống, lấy khăn lau. Hắn đột nhiên nắm lấy tay tôi, im lặng một khoảng. Hồi lâu, tôi sực nhớ rụt lại, ngại ngùng: "Công tử tỉnh rồi."

Hắn hạ tay xuống, hỏi: "Đây là đâu? Cô nương là ai?"

"Đây là sông Tịnh Liệt, ta thấy công tử bị ngất bên sông nên đưa người về đây."

Nghe tôi trả lời xong, hắn liền bật dậy, đưa tay sờ soạng lên ngực, giọng ngạc nhiên: "Cô nương, cô là đại phu sao? Ta nhớ mình bị thương không nhẹ."

Ôi, tôi không thể nào mà nói với hắn là vì tôi phải nén đau đớn, hy sinh kim lân của mình nên hắn mới khỏe khoắn như thế được. Thế là, tôi đành phải nói dối rằng thúc phụ của tằng tổ phụ của ngoại tổ phụ của ngoại tổ mẫu của biểu tỷ tôi vốn theo sư phụ tu luyện trên núi Ngọc Long, được ông ấy tặng cho viên linh đơn có khả năng chữa lành thương thế nhanh chóng, và được truyền từ các đời đến nay, qua bao nhiêu biến cố…

Tôi không nhớ bản thân đã nói thêm những gì nữa, lúc quay xuống thì thấy hắn trầm ngâm: "Cô nương, biểu tỷ của cô sao lại đưa thứ quý giá này cho cô được?"

Tôi đờ người một khoảng rồi nhanh chóng sụt sùi kể khổ: "Công tử có điều không biết, phụ mẫu của chúng ta đều mất sớm, hai tỷ muội nương tựa vào nhau, sống bằng nghề mò ngọc trai dưới sông. Hôm ấy, chẳng may biểu tỷ vướng chân vào đám rong, không ngoi lên kịp, uống nước quá nhiều dẫn đến mất mạng. Lúc ta tìm thấy thì tỷ ấy đã mất ba ngày rồi, không còn nguyên vẹn, chỉ còn mỗi viên đơn này là kỷ vật tỷ ấy để lại cho ta thôi, nhưng giờ cũng bị người nuốt mất rồi."

Đổi lại bây giờ thì người bối rối là hắn, hắn vội vàng cảm kích: "Chỉ có một viên mà cô nương lại dùng để cứu ta, ân tình này của cô, Lương Hữu Thuần ta xin khắc cốt ghi tâm, sau này nhất định báo đáp."

A, ra hắn ta tên là Lương Hữu Thuần, cuối cùng cũng lừa được hắn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy thật buồn cười, thầm nghĩ một người trần mắt thịt như ngươi đây lấy gì báo đáp bổn công chúa.

"Tại hạ họ Lương, tên Hữu Thuần, đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, chẳng hay tên họ cô nương là gì?"

Lương Hữu Thuần cất tiếng làm tôi thoáng giật mình, đáp: "Ta… ta tên Thủy Vân."

Tôi vốn chẳng kịp nghĩ ra cái tên nào cho mình, thế nên lấy tên Thủy Vân nói luôn. Chỉ là cái tên thôi, vài hôm nữa tôi lại lặn sủi tăm, có gặp hắn nữa đâu mà lo cái gì chứ.

Thủy Vân ấy, vốn là thiếu nữ xinh đẹp nhất làng chài này, làm nghề mò ngọc trai. Dạo trước tôi bị lão ngư phủ bắt được, may thay nàng ấy nhìn thấy con cá ánh vàng xinh đẹp nên dùng một viên ngọc đổi tôi về, thả vào chậu nuôi. Quanh quẩn mấy ngày, thừa lúc nàng ấy vắng nhà, tôi trốn đi về lại dưới nước.

Thủy Vân thì cứ tưởng con cá vàng bị con mèo to nhà bên vồ mất, buồn hết mấy ngày, ra sông cứ thơ thẩn, đem chuyện kể cho lão ngư phủ nên tôi nghe lỏm được. Nghĩ tới đây lại thấy thương nàng ấy, cũng vừa buồn cười.

"Thủy Vân, cái tên rất đẹp. Nàng sống ở đây một mình sao?"

"Phải, ta chỉ sống một mình, sau khi biểu tỷ mất thì ta chỉ sống một mình."

Tôi gượng gạo nói dối. Vốn dĩ tôi thấy Thủy Vân chỉ sống có một mình thôi, lúc trước ở nhà nàng ấy, nằm mãi trong chậu cả ngày cũng chỉ thấy nàng ấy quanh quẩn một mình, giờ thành ra thêm chuyện nàng ấy có biểu tỷ đã mất nữa chứ, thật đúng là rối quá mà.