Chúc Vân rưng rưng nước mắt.
"Vậy thì tốt, hai đứa không cần về đâu, mẹ với ba con sẽ đến Nam Thành một chuyến. Mẹ muốn tận mắt xem cậu ta là người như thế nào."
"Về nhà thì đợi đến lúc rượu mừng."
Ôn Dạng hơi sững sờ: "Mẹ."
Chúc Vân lấy khăn giấy chấm nơi khóe mắt, nói: "Dạng Dạng, mẹ cũng muốn hai đứa về nhà, nhưng mẹ vẫn muốn gặp cậu ta trước, xem người này có đáng để con phó thác hay không. Mẹ không sợ gì cả, chỉ lo lắng cho con thôi, mẹ phải tận mắt nhìn thấy người này mới yên tâm."
Ôn Dạng nghe vậy, mắt cũng đỏ hoe.
Trong lòng cô, Chúc Vân vẫn luôn là một người mẹ kiểu chiến binh, bà không chỉ nấu ăn ngon, quán xuyến nhà cửa đâu ra đấy, quản lý cô nghiêm khắc, mà sự nghiệp của bà cũng thăng tiến không ngừng. Toàn năng như vậy đáng lẽ phải rất mệt mỏi và vất vả, nhưng bà chưa từng có suy nghĩ như vậy, bà làm việc luôn đâu ra đấy, mà người hỗ trợ lớn nhất còn có ba cô nữa.
Ôn Lệ ít nói, không thích nhúng tay, chỉ tập trung vào công trình của ông ấy, nhưng tính cách ông ấy khá ôn hòa. Mọi công việc trong nhà đều cùng nhau làm, có lúc Chúc Vân bận tối tăm mặt mũi, Ôn Lệ còn dẫn Chúc Vân đi giải khuây.
Trước đây.
Cô cảm thấy khi ở bên Trình Ngôn Vũ, cô đã làm một người như Ôn Lệ, thực ra tính cách cô không giống Chúc Vân mà giống Ôn Lệ hơn. Cô cứ tưởng mình cũng giống như ba mẹ, có thể đồng cam cộng khổ, cùng nhau đến già, đáng tiếc lại kết thúc như vậy.
May mà gặp được Phó Hành Chu.
Ông trời vẫn còn thương cô.
Cô biết ba mẹ cũng giống như cô, vẫn còn sợ hãi, nên muốn gặp Phó Hành Chu trước.
Ôn Dạng nhỏ giọng nói: "Vâng ạ, mẹ, khi nào hai người đến con sẽ ra đón."
"Chiều mai, mẹ sẽ sắp xếp bàn giao công việc."
"Vâng, con mua vé cho hai người nhé."
"Ừ được, con kiếm ra tiền rồi thì con mua."
Ôn Dạng cười nói: "Vâng ạ."
Cúp điện thoại, dì Chung vừa lúc bưng một cốc sữa đến cho cô, là Phó Hành Chu dặn dì Chung nhớ chuẩn bị cho cô. Ôn Dạng hôm nay ngủ nướng, tối qua vận động đến quá muộn, cộng thêm việc sáng nay cô muốn liên lạc với ba mẹ, nên cứ vậy ngủ dậy muộn một chút. Phó Hành Chu còn có việc ở công ty nên đã dậy đi làm trước, trước khi đi dặn cô nhớ liên lạc với ba mẹ. Cô mơ màng gật đầu đáp vâng.
Ôn Dạng bưng cốc sữa lên uống, cầm điện thoại gọi cho Phó Hành Chu.
Không lâu sau anh liền nghe máy, Ôn Dạng nuốt sữa xuống nói: "Ba mẹ em nói ngày mai muốn đến đây, tạm thời chúng ta chưa cần về nhà đâu."
Phó Hành Chu nghe vậy, nói: "Được."
Ôn Dạng cười hỏi: "Anh không hỏi vì sao à?"
Phó Hành Chu khẽ cười: "Họ muốn gặp anh."
Tim Ôn Dạng đập thình thịch, hỏi: "Sao anh biết?"
Phó Hành Chu nói: "Ba mẹ em rất tốt, rất thận trọng, anh về nhà với em tất nhiên là chuyện nên làm, nhưng như vậy họ sẽ không có cách nào hiểu rõ gia đình và môi trường sống của anh."
Ôn Dạng cắn mép cốc sữa: "Thì ra anh biết cả."
Phó Hành Chu lại cười, nói: "Tối nay xong việc sớm một chút, anh đến đón em."
Ôn Dạng nói: "Vâng."
Cúp điện thoại xong, Ôn Dạng lại lười biếng nằm dài ra ghế sofa một lúc. Bộ đồ ngủ thoải mái lại đẹp mắt, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa trên lưng ghế.
Ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào.
Dì Chung đang bận rộn trong bếp, thò đầu ra nhìn cô một cái, mỉm cười.
Căn nhà này của ngài Phó kể từ khi có thêm cô Ôn mới có cảm giác gia đình, ngay cả những món đồ nội thất mang gam màu lạnh lẽo cũng dần dần được bày thêm một số vật trang trí mềm mại, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Những món đồ trang trí này là Ôn Dạng thỉnh thoảng đến chợ đồ nội thất nhìn thấy vừa đẹp mắt vừa hợp thì mua về, có một số còn khá nghệ thuật.
Dì Chung hỏi: "Ôn Dạng, có cần mang cơm trưa đến công ty không?"
Ôn Dạng lười biếng một hồi, một lúc lâu sau mới bước xuống khỏi ghế sofa, cô nói: "Không cần đâu dì Chung, trưa nay cháu ăn cơm cùng Dư Tình."
"Được rồi." Dì Chung đáp.
Ôn Dạng cầm cốc sữa đi rửa sạch, sau đó úp ngược lên giá cốc, đi vào phòng ngủ chính thay quần áo, xách máy tính chào dì Chung rồi đến studio.
Mấy người Dư Tình tối qua cũng thức khuya, tối qua Chu Thế Nguyên đến, mang theo một đống quà túi mù cho bọn họ mở.
Dư Tình mở được một chiếc máy ảnh phim nhựa, lúc này đang cầm máy ảnh xem.
Ôn Dạng ngồi xuống, Dư Tình cười tủm tỉm nhìn cô, kéo tay cô lại xem chiếc nhẫn kim cương: "Cùng một bộ với sợi dây chuyền cậu đang đeo đúng không?"
Ôn Dạng cười nói: "Ừ, chính là viên kim cương hải đường mà cậu nói đấy."
"Đúng vậy, thật tốt."
Dư Tình chống cằm nhìn Ôn Dạng, không có gì khiến người ta vui hơn việc Ôn Dạng tìm lại được hạnh phúc. Ôn Dạng véo mặt cô ấy: "Nhanh làm việc đi."
"Được rồi."
Dư Tình ngồi thẳng dậy, di chuyển chuột.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
-
Ban đêm.
Ôn Dạng tan làm sớm, Phó Hành Chu đến đón cô. Anh đến từ sớm, hơn sáu giờ đã đến, lúc đó vừa khi ánh hoàng hôn buông xuống giữa tòa nhà cao tầng, Phó Hành Chu tự mình lái xe đưa cô đi ăn cơm.
Sau đó đến một studio chuyên làm quạt nhét thắt lưng và trâm cài áo chạm khảm lông*, anh muốn mua quà cho ba mẹ Ôn Dạng. Thời gian làm trâm cài áo khảm lông lâu hơn khảm xà cừ, Phó Hành Chu đã liên hệ với studio trước, vừa đến là có thể bắt tay vào làm ngay. Ôn Dạng không ngờ anh lại tự mình làm, cô có chút cảm động.
* Điểm thúy (点翠) là một kỹ thuật thủ công truyền thống của TQ, dùng khung bằng kim loại (vàng bạc...) để khảm lông chim (thường là lông chim bói cá ánh xanh) để làm thành đồ trang sức hoặc các vật dụng hoàng giaBản thân cô cũng đã đặt trước nguyên liệu làm trâm cài áo khảm xà cừ từ một khách hàng của Dư Tình, dự định làm ở nhà, hai bên đều đang chuẩn bị cho việc gặp mặt gia đình hai bên.
Còn quạt thắt lưng thì mất nhiều thời gian, Phó Hành Chu đặt trước luôn. Ôn Dạng nhìn bà chủ gói ghém, tinh xảo lại sang trọng.
Sau đó Phó Hành Chu còn chuẩn bị những món quà khác được Tưởng Dược lần lượt mang đến.
Chiều hôm sau, tàu cao tốc chuyến Nam An đến Nam Thành cập bến, Ôn Dạng và Phó Hành Chu đến ga tàu trước. Ôn Dạng nhìn thấy Chúc Vân và Ôn Lệ bên cạnh xe, Chúc Vân mặc váy trơn, Ôn Lệ mặc áo polo và quần tây, Ôn Dạng lập tức chạy về phía họ: "Mẹ, ba."
Chúc Vân và Ôn Lệ quay đầu lại liền thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đen và quần tây đi phía sau Ôn Dạng, anh tuấn, vừa nhìn đã thấy trưởng thành, trầm ổn. Kiểu đàn ông này Chúc Vân làm việc hơn ba mươi năm cũng đã từng gặp qua nhưng rất ít, hơn nữa phần lớn đều là gia cảnh tốt, khí chất tốt, một số rất chung tình. Ôn Dạng tiến lên khoác tay Chúc Vân: "Ba, mẹ, anh ấy tên là Phó Hành Chu."
Chúc Vân và Ôn Lệ nhìn sang.
Phó Hành Chu mỉm cười, gật đầu: "Bác trai, bác gái, rất vui được gặp hai bác."
Chúc Vân và Ôn Lệ: "Chào cháu."
Ôn Dạng cười nói với ba mẹ: "Ở đây không được đỗ xe, chỉ có thể dừng ở đối diện, chúng ta đi thôi ạ."
Chúc Vân véo mũi con gái một cái.
Ôn Lệ nói được.
Phó Hành Chu tiến lên, nhận lấy vali của Ôn Lệ, bốn người đi về phía chiếc xe đối diện. Chiếc xe màu đen mang biển số Nam Thành, cho dù là nhãn hiệu xe hay dãy số của biển số đều cho thấy khả năng kinh tế của Phó Hành Chu.
Chúc Vân và Ôn Lệ lên xe.
Phó Hành Chu hỏi: "Bác trai bác gái, hai bác muốn ăn món gì ạ?"
Ôn Dạng quay đầu cười tủm tỉm nhìn ba mẹ, Chúc Vân thấy con gái luôn nở nụ cười trên môi, trong lòng thấy yên tâm phàn nào, bà nói với Phó Hành Chu: "Cháu cứ sắp xếp đi."
Phó Hành Chu nắm vô lăng, nói: "Vâng ạ, vậy cháu sắp xếp."
Anh lái xe đến một nhà hàng tên Hoàng Hạc Lâu, chuyên làm tám món ăn chính, nhà hàng này thường phải đặt trước, hơn nữa phòng riêng có hạn. Phòng riêng Phó Hành Chu đặt ở tầng ba, đi thang máy lên.
Ôn Dạng khoác tay Chúc Vân, Phó Hành Chu và Ôn Lệ đi sau hai bước. Ôn Lệ nhìn bóng lưng con gái, ông nhìn sang Phó Hành Chu: "Hai đứa quen nhau khi nào?"
Phó Hành Chu cũng nhìn Ôn Dạng, anh khẽ cười, lễ phép đáp: "Cuối năm ngoái lúc cô ấy về Nam Thành ạ."
"Vậy là quen nhau được hơn năm tháng rồi."
Phó Hành Chu gật đầu.
Ôn Lệ nhìn anh một cái: "Cháu có biết tình huống của con gái bác không?"
Phó Hành Chu nói: "Tất nhiên là biết ạ."
Ôn Lệ hỏi xong mới biết mình ngốc, đã quen nhau lâu như vậy mà còn không biết tình hình sao được. Hơn nữa Chúc Vân cũng đã nói, là nhờ người đàn ông này xuất hiện, con gái mới nhanh chóng bước ra khỏi tổn thương của cuộc hôn nhân trước.
Chúc Vân ở phía trước nắm tay Ôn Dạng, cúi đầu hỏi: "Cậu ta lớn hơn con đúng không?"
Ôn Dạng nhỏ giọng đáp: "Lớn hơn bốn tuổi."
Chúc Vân: "Lớn hơn bốn tuổi là độ tuổi khá hợp."
"Cậu ta không chỉ đơn giản là làm đầu tư đúng không?"
Ôn Dạng thầm nghĩ mẹ quả nhiên là tinh mắt, cô nhỏ giọng đáp: "Công ty cổ phần đầu tư ạ."
Chúc Vân vừa nghe đã hiểu, tư liệu của người này tra một cái là có thể tra ra được, Chúc Vân nắm tay cô: "Ở bên cậu ta con có bị áp lực không?"
Ôn Dạng lắc đầu: "Không có ạ, mẹ đừng thấy anh ấy trông lạnh lùng, nhưng thật ra anh ấy rất dịu dàng."
Điều này cũng có thể nhìn ra được.
Từ hành động cất vali xuống, mở cửa xe cho họ, rồi đóng cửa xe, có thể thấy gia giáo của người này tuyệt đối tốt, giống như những người hiếm hoi mà bà từng gặp.
Trong bữa ăn.
Phó Hành Chu hiếm khi uống rượu cùng Ôn Lệ, Ôn Dạng cũng là lần đầu tiên thấy anh uống rượu. Rượu dùng là rượu trắng, một ly nhỏ, anh uống rượu không đỏ mặt, suốt quá trình vẫn chăm chú lắng nghe Ôn Lệ nói chuyện. Ôn Lệ thấy người này ít nói nhưng rất kiên nhẫn, ông bảo Phó Hành Chu uống, Phó Hành Chu liền mỉm cười bưng lên uống một ngụm. Ôn Lệ hỏi: "Bình thường cháu uống rượu nhiều không?"
Phó Hành Chu đặt ly rượu xuống, nói: "Ít khi uống ạ."
"Thế còn giao tiếp xã giao?"
Phó Hành Chu đáp: "Giao tiếp xã giao thì có, nhưng tùy tình huống mà uống, chủ yếu là để bàn chuyện làm ăn."
Ôn Lệ hỏi: "Tập đoàn Khinh Chu là công ty của cháu sao?"
Phó Hành Chu nghe vậy, cười đáp: "Vâng ạ, là sản nghiệp bên nhà mẹ cháu, hiện tại cháu đang quản lý."
Nói chuyện thật sự rất khiêm tốn.
Ôn Lệ lại hỏi: "Có hút thuốc không?"
Phó Hành Chu lắc đầu: "Không hút ạ."
"Bình thường cháu có sở thích gì?"
"Chơi cờ vua, cuộc sống khá đơn giản, chỉ hai địa điểm nhà và công ty. Bây giờ có Ôn Dạng rồi, ấm áp hơn rất nhiều."
Phó Hành Chu biết Ôn Lệ đang thăm dò tìm hiểu anh, anh cũng không giấu giếm, nên nói gì thì nói.
Ôn Lệ đặt ly rượu xuống: “Cờ vua à, hồi trẻ bác thích chơi, bây giờ thích chơi cờ vây hơn."
Phó Hành Chu cười nói: "Hôm nào cháu chơi với bác vài ván."
Ôn Lệ: "Được đấy."
Người này nắm bắt khá nhạy bén.
Chúc Vân và Ôn Dạng đang ăn ở bên kia, hai người vừa trò chuyện vừa nghe cuộc đối thoại của họ, Chúc Vân nhìn cô: “Lần trước con nói học cờ vua, là cậu ta dạy con à?"
Ôn Dạng gật đầu, cô nói nhỏ: "Anh ấy dạy con rất nhiều thứ."
Chúc Vân hiểu.
Bà và Ôn Lệ đều đã điều tra, điều tra được tư liệu rồi.
Kiểu đàn ông này, bà hoàn toàn không thể so sánh được, Trình Ngôn Vũ hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Phó Hành Chu. Chúc Vân thấy may mắn vì Ôn Dạng đã nhanh chóng bước ra, gặp được người đàn ông ưu tú hơn.
Nhưng đồng thời, bà nắm tay Ôn Dạng, nói: "Yêu thì cứ ở bên nhau, thấy hợp thì kết hôn, đừng sợ gì cả, mẹ với ba sẽ luôn ở bên con."
Ôn Dạng ngẩng đầu, nhìn Chúc Vân. Cô ôm vai Chúc Vân, dựa vào và nói: "Con biết, con yêu mẹ."
Sau bữa ăn.
Phó Hành Chu và Ôn Lệ đều đã uống rượu, không thể lái xe. Tưởng Dược dẫn theo một tài xế khác đến đón, cũng lái đến một chiếc xe khác. Chỗ ở được sắp xếp là khách sạn hạng sang bên cạnh câu lạc bộ.
Đó cũng là sản nghiệp thuộc về Khinh Chu.
Trong căn ở câu lạc bộ cũng có phòng trống, nhưng Ôn Dạng đã thăm dò ý của ba mẹ, Chúc Vân và Ôn Lệ không muốn làm phiền hai người họ. Huống hồ hai người còn chưa kết hôn, ba mẹ đến ở xem sao được.
Câu lạc bộ cũng có phòng trống khác nhưng môi trường không tốt bằng khách sạn hạng sang, ở khách sạn vẫn tiện nghi hơn.