Ôn Dạng ôm chặt bó hoa trong lòng, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ngoài cảm giác an tâm, cô còn cảm kích. Chỉ khi trân trọng, nâng niu, anh mới chuẩn bị những thứ này.
Nghĩ lại thì, từ lúc anh nói muốn theo đuổi cô, rất nhiều việc anh đều tỉ mỉ chuẩn bị, ví dụ như màn pháo hoa ở Nam An năm ấy. Khi đó, cô vừa ly hôn, đau khổ và tổn thương.
Lẽ ra phải mất rất lâu mới có thể nguôi ngoai, nhưng sau đó, cô đã dần hướng về phía ánh sáng, một phần là do cô luôn nỗ lực bước tiếp, một phần là nhờ có anh. Anh một lần nữa trải đầy hoa cho cô, để cô mỉm cười tiến về phía trước.
Anh đã dỗ dành cô, giúp cô dần dần thoát khỏi cuộc hôn nhân tan vỡ trước đó.
Hôm qua, sau khi đi thăm ba anh, Ôn Dạng cảm thấy sâu trong tâm hồn mình đã đến gần anh hơn, thật ra cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy.
Xung quanh vang lên những tiếng reo hò.
Ôn Dạng thậm chí còn nhìn thấy Lục Trạm và Phó Bân, hóa ra họ cũng đến.
Ôn Dạng cụp mắt nhìn Phó Hành Chu, giọng nói mềm mại: "Nếu em không..."
Cô cố ý dừng lại một chút.
Phó Hành Chu nhìn cô, yên lặng chờ đợi câu nói tiếp theo. Ôn Dạng nhìn anh vài giây, sau đó cong mày, khom người ôm cổ anh: "Em cũng rất biết ơn sự xuất hiện của anh, Phó Hành Chu."
Phó Hành Chu đưa tay ôm chặt eo cô.
Ôn Dạng nhẹ giọng nói: "Chúng ta kết hôn nhé."
Phó Hành Chu đáp: "Được."
Mọi người nín thở nhìn cảnh tượng này, nghe được câu nói đó, tất cả đều reo hò. Dư Tình và Đào Lật khoác tay nhau, kích động đến mức da đầu tê dại. Lục Trạm thở phào nhẹ nhõm, buông hai tay đang khoanh trước ngực, nở nụ cười rạng rỡ.
Phó Bân chậc một tiếng, nói: "Hình như đại ca có tình người hơn rồi."
Lục Trạm nhìn Phó Bân: "Cậu mới biết à? Anh cậu trước đây chẳng khác nào người máy."
Phó Bân trừng mắt nhìn anh ta: "Cũng không đến mức lạnh lùng như vậy, nhiều nhất là lười để ý đến đám người chúng ta thôi."
Lục Trạm cười lớn: "Vậy mà cậu còn suốt ngày bám lấy cậu ta."
Phó Bân nhún vai: "Ai bảo anh ấy là đại ca của em chứ? Nếu anh họ cả có ở đây, em cũng sẽ bám lấy anh ấy."
Lục Trạm: "Liêm sĩ lên."
"Chụp ảnh, chụp ảnh nào." Dư Tình sau đó mới sực nhó lấy điện thoại ra.
Phó Hành Chu đã đeo nhẫn cầu hôn vào tay Ôn Dạng, cũng là kim cương hình trái tim, cùng bộ với chiếc vòng cổ trên cổ Ôn Dạng. Thật ra, trong tủ trang sức ở phòng để đồ của cô, thỉnh thoảng lại có thêm trang sức mới, dù là vòng cổ, khuyên tai hay vòng tay đều có đủ, đủ loại đá quý, kim cương, và cả những chiếc vòng tay của các thương hiệu cao cấp.
Nhưng Ôn Dạng đeo nhiều nhất vẫn là viên kim cương hoa hải đường.
Lúc này, nó vừa vặn tạo thành một đôi với chiếc nhẫn. Hôm nay, trùng hợp là cô mặc áo và váy dài màu hồng nhạt, viên kim cương hoa hải đường trên cổ lấp lánh, giống như chiếc nhẫn kim cương trên tay cô.
Ôn Dạng ngẩng lên nhìn anh: "Hơi kinh ngạc một chút, không ngờ..."
Phó Hành Chu vén tóc mái của cô, nói: "Hôm qua anh đã thăm dò em rồi."
Ôn Dạng nói: "Em biết."
Phó Hành Chu hạ giọng: "Vậy nên chúng ta đã đạt chung một nhận thức."
Ôn Dạng mỉm cười: "Ừm."
Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên môi cô, xung quanh toàn người nên anh không lưu lại lâu. Đào Lật và những người khác dám hò reo chúc mừng màn cầu hôn, nhưng lại không dám làm ầm ĩ khi thấy họ thân mật lúc này.
Lục Trạm và Phó Bân cũng mỉm cười đi tới chỗ Dư Tình và những người khác để ăn uống. Dư Tình đã từng gặp Lục Trạm, nhưng chưa gặp Phó Bân. Phó Bân nhìn Dư Tình và tự giới thiệu: "Kia là anh trai tôi."
Dư Tình ồ lên một tiếng, thầm nghĩ, cậu và anh trai không giống nhau cho lắm. Cô nói: "Hân hạnh, chào công tử nhỏ."
Phó Bân nói: "Tôi không phải là út, tôi xếp thứ sáu trong cả họ, dưới tôi còn một đứa em trai nữa, cô có thể gọi tôi là Phó Lục."
Dư Tình gật đầu: "Công tử Phó Lục."
Lục Trạm đang ăn bánh kem bên cạnh, nghe vậy, suýt chút nữa thì phun bánh kem ra ngoài. Đào Lật vội vàng đưa khăn giấy cho anh ta, mặt phiếm hồng vì xấu hổ, vừa nhìn Lục Trạm vừa nhìn Phó Bân.
Hai kiểu đàn ông khác nhau.
Dư Tình thấy mắt em ấy cứ đảo qua đảo lại, nhìn người này lại nhìn người kia, liền tiến lại gần, nắm lấy cổ tay em ấy hỏi nhỏ: "Hai người bọn họ, đều không hợp với em đâu, em nhìn mấy người đối diện kia kìa."
Đào Lật đang loay hoay, nghe vậy thì ngẩn người ra mấy giây, sau đó mới phản ứng lại.
Một người là cậu ấm nhà giàu có chút ngầu nhưng hơi trẻ con. Một người vừa nhìn là biết kiểu công tử bột nhà giàu. Quả thật không hợp với em ấy.
Đào Lật ngẩng đầu nhìn nhóm kỹ sư cấp cao của Khinh Dạng ở phía đối diện, còn nhìn thấy thư ký Tưởng Dược của Phó Hành Chu. Đào Lật cảm thấy Tưởng Dược cũng đẹp trai, Dư Tình nhìn theo ánh mắt của em ấy, nói:: "Tiểu Lật Tử, mắt nhìn người của em không tệ."
Đào Lật cười hì hì, tự bản thân cũng thấy vậy nhưng lại không có cái gan đó, người ta là thư ký trưởng của Phó Hành Chu đấy!
"Em có muốn đi cùng bạn bè không?" Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, Ôn Dạng khoác tay anh, nói: "Không cần đâu, có đồ ăn là họ không để ý đến em nữa rồi. Anh muốn làm gì? Em sẽ đi cùng anh."
Phó Hành Chu ôm eo cô, nói: "Vậy chúng ta tâm sự, bàn chuyện gặp mặt ba mẹ em đi."
Ôn Dạng bước theo anh, nói: "Vâng."
Hai người đi đến một chiếc ghế dài ngồi xuống, bên cạnh có một chiếc bàn, Tưởng Dược mang nước trái cây, cà phê và bánh ngọt đến, đưa xong thì đi ngay. Ôn Dạng nép vào lòng Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu lấy bánh ngọt đút cho cô, nói: "Chọn một ngày đến Nam An, gặp ba mẹ em nhé."
Ôn Dạng vừa uống nước trái cây vừa nói: "Em sẽ gọi điện thoại cho họ trước."
Phó Hành Chu gật đầu, lại đút cho cô ăn: "Sở thích, thói quen hàng ngày của ba mẹ em, em có thể nói trước cho anh biết."
Ôn Dạng ngẩng lên nhìn anh: "Vậy còn người nhà anh thì sao?"
Phó Hành Chu nhìn đôi mắt cô, cười nói: "Ba mẹ anh em đã gặp rồi, chỉ còn bà nội nữa thôi, em chỉ cần đứng trước mặt bà là bà đã rất vui rồi."
Ôn Dạng nhai bánh ngọt, nói: "Vậy cũng phải nói cho em biết bà nội thích gì chứ, để em còn chuẩn bị."
Phó Hành Chu nói: "Cứ chuẩn bị cho bà một chiếc trâm cài khảm xà cừ."
Ôn Dạng nghe vậy, nói: "Sản phẩm thủ công mỹ nghệ phi vật thể."
Phó Hành Chu: "Bà cụ thích những thứ này."
Ôn Dạng cười nói: "Được rồi, cái này dễ thôi, em từng làm trâm cài áo bằng lông chim công, mẹ em rất thích, bà nội anh và mẹ em thích giống nhau rồi."
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Vậy là duyên phận."
Ôn Dạng nhìn vào mắt anh, gật đầu.
Cô có đôi mắt đẹp như tranh, Phó Hành Chu lau đi vụn bánh ngọt trên khóe môi cô. Trước khi cầu hôn, anh có chút căng thẳng, dù đã thăm dò cô rồi, nhưng chưa đến bước cuối cùng nên anh vẫn luôn thấp thỏm. May mà cuối cùng cũng thuận lợi.
Hai người đang trò chuyện về việc gặp gỡ bố mẹ hai bên, thì nhóm người bên kia cũng đang trò chuyện ăn uống rôm rả, sau đó Ôn Dạng cũng đến góp vui. Phó Hành Chu không đi, đứng cùng Lục Trạm trò chuyện và ngắm nhìn Ôn Dạng trong đám đông. Đào Lật đề nghị nhảy một điệu, Ôn Dạng bị bọn họ kéo vào, mấy cô gái nhảy nhót trên con đường hoa, tỏa sáng rực rỡ.
Ôn Dạng ở giữa bọn họ, cười tươi như ho. Dù sao cũng từng tham gia cuộc thi khiêu vũ, cô nhảy rất linh hoạt, như một con bướm xinh đẹp.
Lục Trạm bưng ly rượu, nói: "Bà cụ chắc không ngờ cậu lại lãng mạn như vậy."
Phó Hành Chu không đáp.
Lục Trạm cười nói: "Nhưng mà Ôn Dạng xứng đáng."
"Cậu có biết Phó Bân nói cậu thế nào không?"
Phó Hành Chu nghiêng đầu nhìn Lục Trạm: "Nói thế nào?"
Lục Trạm nói: "Nó nói cậu so với trước đây có thêm tình người rồi."
Phó Hành Chu nhướng mày.
"Tôi đối xử với nó đã tốt lắm rồi."
Lục Trạm cười ha hả: "Đúng vậy, đúng vậy, nhóc con luôn cần cậu giúp nó thu dọn tàn cuộc, tôi rút lại lời nói trước đây rằng cậu không biết yêu."
Phó Hành Chu: "Cậu tung tin đồn nhảm về tôi cũng không ít chuyện."
Lục Trạm ho một tiếng, cố che giấu bằng việc uống rượu.
Vài giây sau, Lục Trạm nhớ ra chuyện gì đó, anh ta quay đầu nhìn Phó Hành Chu: "Ôn Dạng là vợ cũ của tên khốn nạn mà Lê Mạn nɠɵạı ŧìиɧ đúng không?"
Phó Hành Chu nhìn Ôn Dạng trong đám đông, ừ một tiếng.
Lục Trạm sặc mạnh một cái, ho khan một hồi lâu. Vừa rồi anh ta nghe thấy Dư Tình nói tên cặn bã Trình Ngôn Vũ, lại kết hợp với thái độ mấy phần thương tiếc của Phó Hành Chu đối với Ôn Dạng trước đây ở Hong Kong, lúc này chân tướng đã rõ, thì ra là có quan hệ như vậy. Lục Trạm lại nhìn Ôn Dạng, thầm nghĩ: Có người vợ như vậy, sao nỡ lòng nào nɠɵạı ŧìиɧ chứ. Não có vấn đề.
Nhưng cũng cảm ơn sự ngu ngốc của tên khốn đó mới có thể để bọn họ thấy được sự tốt đẹp của Ôn Dạng. Lục Trạm lúc trước không theo đuổi Ôn Dạng, có một nguyên nhân chủ yếu là anh ta quá hiểu tính tình của mình, không thể chung tình thì đừng làm tổn thương người khác.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
-
Đêm khuya.
Giọt nước theo lưng chảy xuống, Ôn Dạng cắn môi, mắt rưng rưng. Phó Hành Chu giữ gáy cô, ấn eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Lần này Ôn Dạng không kịp xõa tóc, dùng kẹp càng cua kẹp lên, những sợi tóc mai ướt đẫm dính vào cổ. Cô ôm chặt cổ anh, những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn đều bị anh chặn lại, đôi chân dài dán sát trên ga giường.
Cô khẽ gọi anh: "Phó Hành Chu."
"Ừm?"
Anh ngẩng đầu lên.
Ôn Dạng còn muốn nói gì đó, nhưng cả người cô run lên, ôm cổ anh, vùi đầu vào cổ anh. Phó Hành Chu thấy vậy bèn đặt cô nằm xuống giường, cúi người hôn lên môi cô.
Vài phút sau.
Đầu óc Ôn Dạng trống rỗng.
Móng tay để lại dấu vết trên vai anh.
Sau đó, mắt cô mông lung sương mù, nhìn anh. Phó Hành Chu mυ'ŧ môi cô, không kìm được, lại từng bước hôn xuống dưới.
Đêm nay thật dài.
Trong phòng ngủ chính rộng rãi, bóng người nhấp nhô, nếm trải được mùi vị ngọt ngào.
Ngày hôm sau.
Ôn Dạng cho phép bản thân nghỉ ngơi hai tiếng, cô mặc đồ ngủ, ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại cho Chúc Vân. Mấy ngày nay hai mẹ con có nhắn tin trò chuyện trên WeChat, nhưng chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên vẫn nên gọi điện thoại thì hơn. Chúc Vân nghe máy, phản ứng đầu tiên là: "Con vừa mới ngủ dậy à?"
Ôn Dạng "ôi" một tiếng, nói: "Đâu có ạ, con dậy từ hồi bảy giờ rưỡi rồi."
"Thật không?"
Chúc Vân còn cố ý nghi ngờ, Ôn Dạng làm nũng: "Con thực sự dậy từ bảy giờ rưỡi mà."
Chúc Vân cười: "Được rồi, mẹ tin con, dạo trước con thức khuya nghiêm trọng như vậy, mẹ còn cho rằng con không thể nào dậy lúc bảy giờ rưỡi được."
Ôn Dạng ho một tiếng: "Gần đây con không thức khuya nhiều nữa."
"Mẹ, mẹ đang ở cơ quan ạ?"
"Ừ, vừa mới họp xong."
Ôn Dạng nhìn đồng hồ, văn phòng luật sư của Chúc Vân mỗi tuần đều phải họp, vừa đúng hôm nay. Ôn Dạng ồ một tiếng, sau đó cô hỏi: "Mẹ, mọi chuyện ở nhà đều ổn cả chứ ạ?"
Chúc Vân: "Ổn chứ, gần đây ba con rảnh rỗi lắm."
Ôn Dạng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy hai người có rảnh gặp bạn trai con không ạ?"
Chúc Vân tùy ý sắp xếp lại tài liệu trong tay, thuận miệng nói: "Tất nhiên là có..."
"Con nói gì cơ?"
Chúc Vân trực tiếp bỏ công việc trong tay xuống: "Con đang yêu đương à?"
Ôn Dạng kéo gối ôm qua ôm vào lòng, nói: "Vâng, con không dám nói với hai người."
"Đây là chuyện tốt mà."
Chúc Vân lập tức có tinh thần hơn, điều đó có nghĩa là Ôn Dạng đã bước ra khỏi tổn thương do cuộc hôn nhân trước mang lại: "Cậu ta là người thế nào, làm nghề gì?"
"Mẹ, anh ấy tên là Phó Hành Chu, làm đầu tư. Nếu gần đây mẹ với ba rảnh, con sẽ cùng anh ấy về nhà một chuyến."
"Về nhà? Là định kết hôn sao?" Chúc Vân lúc này đứng dậy, không dám tin con gái lại cho bà một tin động trời như vậy. Ôn Dạng nghe thấy giọng điệu của bà, nhỏ giọng nói: "Vâng, có dự định này ạ."
Chúc Vân im lặng vài giây.
Đây là chuyện rất tốt, nhưng mà, bà nhỏ giọng hỏi: "Dạng Dạng, con đã ổn chưa?"
Ôn Dạng hiểu ý của Chúc Vân, cô nói: "Mẹ, con ổn rồi, thật ra cũng là nhờ sự xuất hiện của anh ấy mới giúp con mới ổn hơn."