Năm Thứ Hai Sau Hôn Nhân

Chương 71: Chúng ta kết hôn đi

Lê Mạn nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của cô vợ nhỏ này là trên bàn làm việc của Trình Ngôn Vũ, một khung ảnh, cô gái ôm chiếc bánh sinh nhật, ánh mắt cười cong cong nhìn vào ống kính, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Lần thứ hai là khi bàn chuyện công việc, cô ta hỏi Trình Ngôn Vũ đã kết hôn mấy năm rồi, có phải tình yêu thời sinh viên không.

Trình Ngôn Vũ ngẩng đầu, cười đáp là tình yêu thời sinh viên, kết hôn hai năm rồi, nhưng đã quen nhau năm năm.

Cô ta hỏi Trình Ngôn Vũ vợ hiện đang làm gì.

Trình Ngôn Vũ trả lời ở nhà.

Cô ta ồ một tiếng rồi cười, sau đó thấy điện thoại anh ta đổ chuông, có cuộc gọi đến, chính là cô vợ nhỏ kia. Ảnh được đặt cho giao diện cuộc gọi đến. Lê Mạn liếc nhìn sang, thấy hình ảnh cô giơ tay chữ V trước ống kính, vẫn hạnh phúc, linh động, cười tươi như hoa như vậy.

Mà Trình Ngôn Vũ đang nói chuyện với cô ta, không tiện nghe máy ngay, sau khi cúp máy mới trả lời tin nhắn đối phương.

Đầu tiên là gửi biểu tượng cảm xúc (hôn hôn), câu thứ hai mới nói đang gặp khách hàng.

Lúc đó Lê Mạn không nhìn thấy những lời anh ta nói phía sau, chắc là đang dỗ dành cô. Biểu tượng cảm xúc (hôn hôn) kia được đúng lúc cô ta uống cà phê, ngẩng đầu lên nhìn thấy.

Bây giờ.

Ôn Dạng đã có sự thay đổi, so với cô vợ nhỏ trước đây thì ít yếu đuối hơn, thêm một chút tự nhiên nơi công sở, loại khí chất mà mỗi người bước chân vào công việc lâu đều sẽ có.

Nhưng những thay đổi khác không lớn, có lẽ đợi đến khi cô cười lên, vẫn là đôi mắt cong cong, cười tươi như hoa vậy.

Lê Mạn mỉm cười, nhìn Ôn Dạng, nói: "Tôi và Trình Ngôn Vũ chia tay rồi, cô biết không?"

Đơn hàng trên điện thoại Ôn Dạng đã đặt xong, rất nhanh sẽ có, cô đang định rời khỏi bàn, Lê Mạn lại nói ra câu này. Ôn Dạng hơi sững sờ, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Lê Mạn.

Tự nhiên như vậy.

Cô thực sự không biết, gần đây vô tình gặp được Trịnh Quế Lệ thôi. Còn tối hôm qua khi nhìn thấy Trình Ngôn Vũ, tiếng sấm rền chỉ khiến cô nhớ lại quá khứ không vui. Cả lần gặp mặt ở cửa hàng giày lần đó nữa, Lê Mạn còn khoác tay Trình Ngôn Vũ, đó là ánh trăng sáng của anh ta, sao anh ta nỡ buông tay chia lìa chứ.

Lê Mạn thấy cô như vậy, cười chống cằm, nói: "Vẫn chưa biết sao?"

Ôn Dạng nheo mắt: "Cô muốn nói gì?"

Lê Mạn khẽ thở dài, cười nói: "Tôi và cậu ta cuối cùng vẫn không hợp nhau, suy nghĩ khác biệt quá lớn, thứ bản thân mong muốn cũng khác xa nhau, không phải người chung đường."

"Nhưng cậu ta và cô thì khác, hai người đều xuất thân từ Nam An. Nam An đúng không? Tôi đã từng đến thành phố Chu cạnh Nam An một lần, nơi đó phong cảnh đẹp, các công trình lịch sử được bảo tồn rất tốt, nghe nói bên đó các cô cũng rất có tín ngưỡng. Tôi còn nghe nói, con gái các cô bên đó không gả ra ngoài?"

Ôn Dạng nhìn cô ta: "Tư tưởng của cô là từ thời đại nào? Còn không gả ra ngoài?"

Lê Mạn nhìn cô: "Không có sao? Sao tôi nghe nói vẫn có nhỉ, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là tình cảm gần sáu năm của hai người. Trước đây tôi từng nghe cậu ta nói, thời đại học cậu ta theo đuổi cô một năm, cùng cô đi làm thêm. Trong nhóm bạn chơi chung, hai người hẳn là cặp đôi hạnh phúc nhất, lại còn là mối tình đầu của nhau, thật sự rất đẹp."

Cô ta chống cằm nhìn vào mắt Ôn Dạng, nói: "Có tình cảm sâu đậm như vậy, mối tình đầu tốt đẹp như vậy, lẽ ra phải là một cặp trời sinh."

Ôn Dạng nghe những lời cô ta nói.

Vô thức nghiến răng, cô cười lạnh: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"

Lê Mạn buông động tác chống cằm, cô ta cười rồi ngồi thẳng người, nói: "Tôi ấy à, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi, tôi và Trình Ngôn Vũ không thể đến được với nhau, cậu ta chắc cũng không dễ dàng quên cô được. Đã thế thì, chi bằng hai người quay lại với nhau, coi như trước đây đều là lỗi của tôi, là tôi hại hai người ly hôn. Cô xem ở tình cảm bao nhiêu năm như vậy, cho cậu ta thêm một cơ hội, cậu ta cũng không đến mức đau khổ như vậy."

Ôn Dạng thật sự không dám tin.

Cô chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy.

Cô ta coi tình cảm là gì chứ.

Ôn Dạng nhìn chằm chằm Lê Mạn: "Cô tưởng tình cảm là giao dịch sao? Là mua bán sao? Là một cái công tắc sao? Muốn bật thì bật, muốn tắt thì tắt sao? Muốn thử thì thử sao? Cô muốn gì thì đi cướp, cướp được rồi không cần nữa thì trả lại? Còn muốn người khác không quan tâm đến vết thương trong quá khứ mà nhặt lại, sao cô mặt dày thế?"

Ôn Dạng nói xong, không nhịn được hắt cốc cà phê còn lại trong tay vào Lê Mạn.

Tần Mộc phía sau thấy vậy hét lên.

Ôn Dạng đứng bật dậy, nhìn xuống Lê Mạn.

Lê Mạn không dám tin, cô ta ngẩng đầu đầy cà phê nhìn vào mắt Ôn Dạng, Ôn Dạng nhìn cô ta cười lạnh, nói: "Tình cảm không phải mua bán, càng không phải công tắc, tổn thương đã từng chịu đựng cũng không phải nói không có là không có. Tình cảm đã trao đi bao nhiêu, người khác đều nhìn thấy rõ ràng, ôm tâm lý đùa giỡn sẽ không nhận được tình cảm chân thành, tôi khuyên cô hãy có lòng kính trọng với tình cảm."

Nói xong.

Cô ném chiếc cốc trong tay, xoay người rời đi. Bóng dáng như một chiến sĩ, nhưng thực chất cô đang run rẩy.

Tần Mộc ơ một tiếng, nhanh chóng bước xuống khỏi ghế, ôm chó đi về phía Lê Mạn, đưa khăn giấy cho cô ta. Lê Mạn cầm khăn giấy, đầu ngón tay sơn móng tay màu đỏ tươi khi mở khăn giấy ra cũng đang run rẩy. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trong tay lại không có vật gì, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Có lẽ cô ta căn bản không ngờ tới Ôn Dạng lại phản kháng cô ta như vậy.

Mà lúc này ở quảng trường ngoài trời, người qua kẻ lại, vô cùng mất mặt.

Ôn Dạng đi ra khỏi quảng trường COCO, gọi một chiếc xe, khi hoàn hồn lại mới phát hiện là đang trên đường về câu lạc bộ. Cô đã chọn nhầm điểm đến, cô cũng không cần gọi xe, đi bộ về studio là được.

Lúc này đã ở trên xe, Ôn Dạng nhìn trời xanh mây trắng, những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, thôi thì cứ vậy đi, về nhà thôi.

Điện thoại vang lên.

Có thể lấy cà phê và bánh ngọt rồi nhưng Ôn Dạng không lấy được nữa, cô khựng lại, chụp màn hình gửi vào nhóm chat của Vân Xích.

Cô kìm nén tâm trạng không tốt, bình tĩnh nhắn: [Tôi có việc gấp phải đến Hoa Phủ, cà phê và bánh ngọt đã xong rồi, Dư Tình, Đào Lật, hai người rảnh thì có thể đến lấy. Nếu không rảnh thì bảo shipper giao đến nhé.]

Vì khoảng cách quá gần, vẫn có thể tự đến lấy được.

Đào Lật trả lời: [Vâng chị.]

Dư Tình lại cảm thấy có gì đó không đúng, Ôn Dạng rất ít khi làm chuyện không đầu không đuôi như vậy. Cho dù cô thực sự phải đến Hoa Phủ cũng sẽ nói trước một tiếng, chứ không phải đợi đến lúc cà phê làm xong mới nói.

Dư Tình nhắn riêng cho Ôn Dạng: [Cậu đến Hoa Phủ à? Lên xe chưa?]

Ôn Dạng: [Lên xe rồi.]

Dư Tình: [Nhưng mà hôm nay anh Trần Xương vừa mới báo cáo tình hình cụ thể của Hoa Phủ rồi, còn cần phải đi một chuyến nữa sao? Sao anh ấy không nói gì trong nhóm?]

Ôn Dạng khựng lại, biết không giấu được Dư Tình, cô trả lời: [Tớ về nhà rồi, đang ở trên xe, vừa nãy gặp phải Lê Mạn ở trung tâm thương mại.]

Dư Tình: [Vãi cả chưởng!]

Dư Tình: [Sau đó thì sao? Con khốn đó có nói gì không?]

Ôn Dạng: [Cô ta... nói rất nhiều.]

Ôn Dạng: [Tớ đi nhầm đường, vô tri vô giác không biết lại đặt xe về câu lạc bộ từ lúc nào.]

Ôn Dạng: [Tớ ngẫm lại, thôi thì cứ về nghỉ ngơi vậy.]

Dư Tình nghiến răng nghiến lợi, biết chắc Lê Mạn đã nói rất nhiều. Lúc này Ôn Dạng có lẽ cũng không tiện nói nhiều qua WeChat, Dư Tình chỉ nhắn thêm: [Cậu về nhà nghỉ ngơi cho tốt, máy tính thì sao? Nhớ mang theo chứ?]

Ôn Dạng: [Mang theo rồi.]

Dư Tình: [Vậy thì tốt, không để quên là được, tớ với Đào Lật đi lấy cà phê.]

Ôn Dạng: [Được, vậy mình về đây.]

Dư Tình: [Ừ ừ.]

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Dư Tình lập tức gọi Đào Lật và một bạn nam khác, cùng nhau đến trung tâm thương mại COCO. Dư Tình biết có lẽ sẽ không gặp được Lê Mạn nữa, nhưng cứ nghĩ nhỡ đâu thì sao?

Nhỡ đâu gặp được thì sao.

(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)

Về đến nhà.

Dì Chung đi chợ mua thức ăn rồi, trong nhà không có ai. Ôn Dạng đặt máy tính lên bàn trà, sau đó vào phòng tắm tắm rửa, đầu ngón tay cô dính cà phê, lau thế nào cũng có mùi cà phê.

Cô quyết định tắm rửa, mặc đồ ngủ ra ngoài, cảm thấy sảng khoái, dễ chịu hơn một chút. Rèm cửa được kéo ra, cô ngồi xuống ghế sofa, mở máy tính vẽ bản thảo.

Dư Tình, Đào Lật và Khương Lãng đến quán cà phê ngoài trời mà Ôn Dạng ngồi trước đó, chỗ ngồi ngoài trời không có ai, chỉ có một nhân viên phục vụ đang dọn dẹp chỗ Ôn Dạng và Lê Mạn vừa ngồi.

Cà phê bắn lên mặt bàn không nhiều lắm, có một chút nhỏ giọt xuống đất, vì cà phê còn lại không nhiều, tất cả đều dính trên người Lê Mạn, từ đầu đến mặt, cằm, cổ và váy. Váy của cô ta màu nâu, nếu là màu khác sẽ càng rõ ràng hơn.

Dư Tình nhận cà phê và bánh ngọt xong, hỏi nhân viên phục vụ: "Hai người phụ nữ vừa ngồi đây đâu rồi?"

Nhân viên phục vụ nhìn thấy Dư Tình, vì thường xuyên đặt cà phê của quán, nên nhân viên phục vụ cũng coi như quen biết Dư Tình, nhân viên nói: "Vừa rồi náo nhiệt lắm."

"Có một cô bị nhà thiết kế Ôn của các cô hắt cà phê, cô gái đó hình như là bà chủ của studio thiết kế trang sức Mộng Bách." Nhân viên phục vụ nhớ ra vài điều, nói rõ thân phận của Lê Mạn, mấy người họ cũng thường xuyên đến quán cà phê ngồi, dù sao cũng là quán cà phê có thương hiệu.

Dư Tình nghe vậy, ồ một tiếng: "Vậy cô ta đâu rồi?"

"Không biết, có lẽ về studio của cô ta rồi." Nhân viên phục vụ chỉ về một hướng.

Dư Tình lúc này mới phản ứng lại, studio trang sức Mộng Bách cũng ở gần trung tâm thương mại COCO, mà quảng trường ngoài trời này cũng là nơi lúc trước cô và Ôn Dạng cùng nhau ăn trưa, nhìn thấy Trình Ngôn Vũ mặc vest đứng trên thang cuốn. Lúc đó Dư Tình còn thấy Trình Ngôn Vũ đẹp trai, mẹ kiếp, lúc đó Trình Ngôn Vũ là vì gặp Lê Mạn nên mới ăn mặc đẹp như vậy sao.

Dư Tình hoàn hồn, kéo Đào Lật, nói: "Đi, đi dạo."

Sau đó đi lên theo thang cuốn, rồi rẽ vài vòng, lên một cây cầu vượt, đi theo biển chỉ dẫn vào một tòa nhà cao cấp, đi thẳng lên tầng sáu, quả nhiên nhìn thấy biển hiệu của studio trang sức Mộng Bách.

Lúc này vẫn còn vài người đang đặt làm trang sức.

Dư Tình và Đào Lật đi vào, lập tức có nhân viên tiến lên hỏi có phải hội viên không?

Dư Tình mỉm cười, cô đi đến bên cạnh một khách hàng đang trò chuyện, hỏi nhân viên bán hàng: "Tôi muốn gặp bà chủ của các cô."

"Cô có hẹn trước không?" Nhân viên bán hàng hỏi.

Dư Tình nháy mắt cười: "Không có, tôi chỉ nghe nói cô ta làm trà xanh rất nổi tiếng, tôi muốn gặp cô ta, học hỏi kinh nghiệm một chút."

Tại hiện trường.

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều im lặng, nhìn về phía Dư Tình.

Nhân viên đó lập tức biến sắc, phản ứng đầu tiên của cô ta là gọi điện thoại cho bảo vệ. Dư Tình kéo Đào Lật, Đào Lật cố gắng bình tĩnh, vẫn còn hơi hoảng hốt. Em ấy há miệng định nói theo Dư Tình vài câu, nhưng dù sao cũng ít trải sự đời, cuối cùng không nói được gì, chỉ có thể đứng thẳng người ủng hộ Dư Tình. Đối diện với những ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn tới, Dư Tình nhìn nhân viên bán hàng kia và nói: "Gọi điện thoại làm gì? Tôi không sai, bà chủ của cô làm trà xanh cũng không sai mà, không tin cô gọi cô ta ra đây, tôi nói chuyện với cô ta."

Sắc mặt nhân viên càng trở nên khó coi hơn.

Cô ta đi tới mở cửa, muốn mời Dư Tình và Đào Lật ra ngoài.

Lê Mạn ở phòng nghỉ nghe thấy động tĩnh, mở cửa đi ra, Dư Tình vừa quay đầu lại nhìn thấy Lê Mạn liền lập tức xông lên: "Ôi cuối cùng Lê mười ba cũng chịu ra rồi?"

Lê Mạn nhìn thấy Dư Tình, nheo mắt lại.

Dư Tình nhìn cô ta cười nói: "Tiếc quá, chồng cũ của cô thích Ôn Dạng nhà chúng tôi đấy, cô có biết ở nhà anh ta thường cưng chiều Ôn Dạng như thế nào không? Chắc chắn là cô không biết rồi nhỉ? Có muốn tôi kể cho cô nghe..."

Chưa kịp nói hết, bảo vệ đến rồi.

Đào Lật kéo tay Dư Tình, Dư Tình ra hiệu biết rồi. Dư Tình bị Đào Lật kéo đi về phía cửa, cô ấy ngoái lại nói với Lê Mạn: "Chồng cũ của cô á, dạy Ôn Dạng nhà chúng tôi chơi cờ vua, còn bắn pháo hoa ngợp trời cả một buổi tối cho cô ấy..."

Rầm.

Cửa đóng lại.

Hai bảo vệ nhìn Dư Tình và Đào Lật: "Làm phiền hai cô rời khỏi đây."

Dư Tình đạt được mục đích, nhìn Lê Mạn đang đứng ở đằng xa, mỉm cười kéo Đào Lật rời đi. Lê Mạn khoanh tay trước ngực, đứng im tại chỗ, không nói một lời, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

-

Dì Chung không ngờ Ôn Dạng lại về nhà.

Vừa vào cửa đã thấy cô ôm gối ôm ngồi gõ bàn phím, gõ một cái lại dừng một cái, dì Chung liền hỏi: "Dạng Dạng, tối nay muốn ăn gì? Hôm nay khó có dịp cháu ở nhà, chọn món nhé."

Ôn Dạng quay đầu cười nói: "Dì ơi, cháu muốn ăn mì xào trước được không ạ?"

Cô không có khẩu vị lắm, chỉ muốn ăn chút gì đó đơn giản, dì Chung nghe vậy, cười nói: "Đương nhiên là được rồi, vậy tối nay ăn mì xào nhé."

"Vâng ạ."

"Dì Chung, tối nay dì ăn chung với cháu nhé."

Dì Chung nghe vậy, cười nói: "Được chứ."

Ôn Dạng mỉm cười, cô nhìn lại máy tính, tối nay Phó Hành Chu cũng sẽ về muộn. Cô gõ bàn phím, cầm lấy tài liệu hướng dẫn bên cạnh, thỉnh thoảng lại trả lời tư vấn cho một số khách hàng trên hệ thống.

Tối ăn uống xong, dì Chung phải về nhà.

Ôn Dạng mở phần mềm, mở tài liệu thiết kế nhà kính, cố gắng tìm cảm hứng.

Những ý tưởng trước đây của cô đều được viết trên tài liệu.

Khoảng mười giờ mười phút tối, Phó Hành Chu bước vào cửa, cởi cúc áo, vừa nhìn đã thấy cô ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà ngẩn người, giao diện không hề nhúc nhích. Anh đi tới, hỏi: "Vẫn chưa vẽ ra được à?"

Ôn Dạng ngẩng đầu, nhìn thấy anh, cô gật đầu: "Vâng."

"Anh về rồi à? Có uống rượu không?"

Cô đứng dậy, đi trên ghế sofa, tiến về phía anh, ôm choàng cổ anh. Phó Hành Chu ôm cô, nhỏ giọng nói: "Không có."

Ôn Dạng cúi đầu ngửi ngửi cổ anh.

Yết hầu Phó Hành Chu chuyển động, anh hỏi: "Ngửi thấy mùi gì?"

Ôn Dạng thích mùi hương trên người anh, cô nói: "Mùi gỗ đàn hương, còn có một chút nước hoa gỗ, là hương treo trên xe đúng không?"

Phó Hành Chu khẽ cười.

"Ừ."

"Anh đi tắm đây." Thực ra còn có một chút mùi xì gà, chỉ là bị hương thơm treo xe lấn át mất, mấy người chú bác kia nghiện xì gà như nghiện mạng, anh cũng không còn cách nào khác.

Buông Ôn Dạng ra, anh đi tắm.

Ôn Dạng ngồi lại ghế sofa, cầm lấy gối ôm, co gối nhìn chằm chằm vào màn hình.

Phó Hành Chu tắm xong đi ra, tóc còn hơi ướt, anh lau tóc rồi rót một cốc sữa đặt bên cạnh cô. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô một cái, kéo cổ tay cô.

Ôn Dạng hoàn hồn, dựa vào lòng anh.

Phó Hành Chu nhìn màn hình máy tính bất động của cô, hỏi: "Có muốn đến Hong Kong một chuyến không? Thư giãn một chút."

Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Hôm nay em gặp Lê Mạn."

Phó Hành Chu nheo mắt: "Cô ta lại nói gì nữa?"

Ôn Dạng ôm cổ anh, dựa sát vào và nói: "Cô ta nói cô ta và Trình Ngôn Vũ chia tay rồi, còn bảo em tái hợp lại với Trình Ngôn Vũ đi."

Ánh mắt Phó Hành Chu càng thêm sâu thẳm.

Cánh tay ôm eo cô siết chặt hơn.

Ôn Dạng nhỏ giọng nói: "Em không hiểu nổi suy nghĩ của cô ta."

Phó Hành Chu nhìn màn hình máy tính trống trơn của cô, phần mềm thiết kế trống rỗng, anh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn cô: "Chúng ta kết hôn đi."