"May mà anh đến." Giọng cô rất nhẹ, cơ thể không còn run rẩy dữ dội như ban đầu.
Phó Hành Chu vuốt nhẹ mái tóc cô, dịu dàng hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Ôn Dạng im lặng vài giây, rồi đáp: "Thời tiết mưa dông khiến em nhớ lại quá nhiều chuyện không hay."
Phó Hành Chu nhìn vào đôi mắt cô, chờ đợi câu tiếp theo. Ôn Dạng thoáng lấy lại tinh thần từ cảm xúc ấy, hít sâu một hơi, ngẩng lên đối diện ánh mắt anh. Đôi mắt cô ướŧ áŧ, nhưng cảm xúc như bị kìm nén, cô trông vừa yếu đuối vừa kiên cường. Giọng cô nhẹ nhàng: "Năm ngoái có rất nhiều ngày mưa dông, cũng chính vào những ngày ấy em phát hiện Trình Ngôn Vũ nɠɵạı ŧìиɧ."
Phó Hành Chu vén tóc cô sang một bên, khẽ nói: "Hôm nay anh đến muộn."
Ôn Dạng lắc đầu: "Không đâu, anh đến đúng lúc mà."
"Sao anh biết em ở chợ hoa?"
Phó Hành Chu nhìn cô, đáp: "Anh đến studio của em, định đón em về. Trợ lý của em nói em đang tìm linh cảm ở chợ hoa."
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Cô nói: "Em với Dư Tình vẽ mãi không ra bản thảo, nên em muốn đi dạo chợ hoa. Không ngờ lại gặp mẹ của Trình Ngôn Vũ, mà nơi đó cũng có một số ký ức cũ."
Phó Hành Chu lắng nghe rồi bảo: "Khu Tây cũng có chợ hoa, lần sau có thể đến đó."
Ôn Dạng gật đầu.
Cô ôm chặt cổ anh, tựa vào, khẽ hỏi: "Có phải em rất vô dụng không?"
Phó Hành Chu cúi xuống, hôn lên chóp mũi cô: "Không phải."
Cô thật sự yêu Trình Ngôn Vũ sâu đậm, điều đó anh đã sớm nhận ra. Chính vì hiểu được, anh mới vội vàng từ Hồng Kông trở về. Tiền tài và quyền lực thì dễ dàng tranh đoạt, nhưng chân tình là thứ khó cầu, không thể dùng thủ đoạn mà chiếm đoạt.
Về đến nhà.
Cởi bỏ áo sơ mi ướt đẫm, tiếng sấm chớp vang vọng bên ngoài hòa cùng mưa như trút nước chảy dọc cửa kính, những giọt nước chảy thành từng dòng. Ôn Dạng bị Phó Hành Chu giữ trên đùi, quần áo xộc xệch, cô ôm chặt cổ anh, hơi thở hỗn loạn kề sát vào cổ anh. Phó Hành Chu ấn giữ eo cô, hôn lên môi cô, mái tóc dài buông xuống ngang eo.
Ôn Dạng thở dồn dập, đôi mắt ngấn nước, mắt đối diện với ánh mắt của anh. Phó Hành Chu nhìn cô, làn da cô ửng đỏ, cơ thể run rẩy, anh hôn sâu lên môi cô, ghì giữ eo cô và kéo lại gần.
Tiếng rên khẽ của Ôn Dạng bị anh lấn át. Cô câu cổ anh, ngậm môi chặt hơn.
Một lúc lâu sau.
Tấm chăn rơi ngổn ngang xuống đất.
Ôn Dạng nằm gọn trong lòng anh, cánh tay hơi run. Phó Hành Chu chống người dậy, cúi xuống hôn cô. Tiếng sấm bên ngoài vẫn vang dội, đầu óc Ôn Dạng trống rỗng, chỉ còn lại nụ hôn dịu dàng của anh và những động tác khiến cô run rẩy. Trong cơn mơ hồ, Ôn Dạng vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ nói: "Tối nay anh hơi mạnh bạo."
Giọng cô mềm mại, ngọt ngào.
Phó Hành Chu ngẩng đầu lên, vén tóc cô: "Bạo chỗ nào?"
Ôn Dạng mở mắt nhìn anh, ánh mắt ngấn nước, đôi má đỏ bừng nhưng không nói ra.
Mặc dù anh vốn không phải kiểu người cực kỳ dịu dàng trong chuyện ấy, nhưng anh rất biết cách kiểm soát, lúc nên mạnh mẽ lúc nên dịu dàng đều rất vừa phải. Tuy nhiên, tối nay rõ ràng anh đã ép cô đến mức mất ý thức, tất cả những gì cô có thể bám víu chỉ là anh, chỉ duy nhất là anh.
Là một người phụ nữ.
Dĩ nhiên cô thích, nhưng vẫn muốn trách móc một chút.
Phó Hành Chu thấy cô không nói ra, liền cúi đầu hôn cô: "Lần sau có thể bảo anh nhẹ nhàng."
Ôn Dạng cắn ngược lại anh.
Phó Hành Chu dùng đầu lưỡi trêu chọc, mặc cô gặm cắn như một chú mèo con.
Một lúc sau, Phó Hành Chu bế cô cùng tấm chăn lên, bước vào phòng tắm.
Khi từ phòng tắm đi ra, mưa gió bên ngoài đã ngừng. Cả hai vẫn chưa ăn tối, dì Chung không kịp gọi cô nên Ôn Dạng tự mình nấu mì. Cô tìm được ít rau trong tủ lạnh, Phó Hành Chu bước đến rửa rau giúp. Dì Chung thường mang rau tươi tự trồng đến, rau sạch không như ngoài chợ, đôi khi còn dính bùn đất hoặc vài con sâu, nhưng lại ngon hơn rau mua ngoài.
Ôn Dạng đun nước, luộc mì, nêm gia vị.
Phó Hành Chu rửa rau xong, để vào rổ xanh lam. Anh đeo đồng hồ trên tay, bàn tay đều ướt nước. Ôn Dạng làm mì trộn, thêm thịt băm và củ cải muối mà dì Chung mang đến. Cô gắp một đũa đưa anh thử, Phó Hành Chu cúi đầu ăn. Anh ngước lên, thấy Ôn Dạng đang nhìn mình, cô chớp mắt hỏi: "Ngon không?"
Ý cười của Phó Hành Chu hiện lên trong ánh mắt: "Ngon."
Ôn Dạng cong môi cười.
Phó Hành Chu chần rau, rưới ít nước tương rồi mang ra ngoài. Hai người ngồi xuống bàn ăn. Điện thoại của Phó Hành Chu đổ chuông, là tin nhắn công việc gửi đến.
Ăn cơm xong.
Bát đũa được bỏ vào máy rửa bát.
Tưởng Dược cầm tài liệu lên lầu, do trở về gấp gáp nên anh mang theo cả công việc. Ôn Dạng nấu nước gừng, thấy Tưởng Dược đi tới, thay một bộ quần áo khác, nhớ ra Tưởng Dược vừa rồi gần như cũng bị ướt sũng.
Cô rót một cốc đưa cho Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu nhận lấy, nhìn Tưởng Dược một cái, thuận tay đặt cốc nước gừng sang bên cạnh Tưởng Dược. Tưởng Dược đang mở tài liệu ra xem, bất ngờ nhìn thấy cốc nước gừng, anh ta khựng lại, ngẩng đầu nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng cười nói: "Thư ký Tưởng uống chút đi, vừa rồi vất vả rồi."
Tưởng Dược thụ sủng nhược kinh nói: "Cảm ơn cô Ôn."
Ôn Dạng khẽ cười: "Không có gì."
Họ cần nói chuyện, Ôn Dạng xách máy tính của mình vào phòng chiếu phim. Cô có thể đến thư phòng, nhưng lại không muốn đến nơi nghiêm túc như vậy, nên trực tiếp vào phòng chiếu phim.
Tưởng Dược uống một hơi hết cốc nước gừng, cảm thấy khí lạnh đều bị xua tan.
Tưởng Dược thấy Phó Hành Chu lướt ngón tay trên bàn di chuột, chỉnh lại tư thế, bắt đầu làm việc.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
-
Buổi chiều Ôn Dạng vốn rất có cảm hứng, nhưng sau khi trải qua sấm chớp cùng những dòng suy nghĩ hỗn độn, bây giờ tuy đã bình tĩnh lại, nhưng đầu óc lại trở nên lười tu duy. Cô ôm máy tính ngồi trên ghế sô pha, uể oải nhìn màn hình.
Dư Tình bên kia cũng đang phiền não rối rắm.
Cô ấy nhắn tin cho Ôn Dạng: [Chiều nay có tiến triển gì không?]
Ôn Dạng: [Không có.]
Dư Tình: [Chết tiệt, tớ cũng vậy, ngủ dậy đầu óc cứ đờ đẫn, thèm món mì trộn cậu làm quá.]
Ôn Dạng: [Sao không nói sớm, tớ làm xong rồi gọi người mang đến cho cậu.]
Dư Tình chợt hiểu ra: [Ồ, sếp Phó về rồi à? Ơ, không phải ngày kia mới về sao?]
Ôn Dạng: [Anh ấy xong việc nên về sớm.]
Dư Tình: [Chậc chậc, lại thế giới hai người rồi.]
Ôn Dạng: [Anh ấy đang làm việc.]
Dư Tình: [Chậc chậc, không cần giải thích.]
Mặt Ôn Dạng bỗng đỏ bừng.
Dư Tình: [Làm sao bây giờ, có khi nào chúng ta mãi mãi không vẽ ra được không?]
Ôn Dạng: [Không đâu, phải có chút tự tin chứ.]
Dư Tình: [Tớ đi tìm Từ Nhứ chơi game đây, cậu có chơi không?]
Ôn Dạng: [Thôi, tớ ngồi ngẩn người một lát.]
Khoảng mười giờ ba mươi tối, Phó Hành Chu làm việc xong, đẩy cửa phòng chiếu phim ra, thấy Ôn Dạng đang xem video hướng dẫn. Cô ôm đầu gối, chiếc váy ngủ buông thõng trên ghế sô pha, mềm mại và thoải mái.
Chiếc máy tính bên cạnh vẫn sáng đèn, là giao diện thiết kế không hề động đến.
Anh nhìn vài giây, đi vào ngồi bên cạnh cô, kéo cô vào lòng. Ôn Dạng đang xem video hướng dẫn đến buồn ngủ, liền dựa vào người anh. Phó Hành Chu gập máy tính lại, vuốt ve tóc cô: "Buồn ngủ thì ngủ trước đi, mai xem tiếp."
Ôn Dạng dụi dụi mắt, từ bỏ giãy giụa, gật đầu, dựa vào lòng anh.
Phó Hành Chu gập máy tính của cô lại, tránh ánh sáng chói mắt, bế cô lên đi trở về phòng ngủ chính.
Nửa đêm về sáng. Trời lại mưa.
Cơn mưa này kéo dài đến tận sáng hôm sau vẫn chưa tạnh. Ôn Dạng thức dậy rửa mặt ăn sáng, cùng dì Chung ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, dì Chung nói: "Hôm qua biển hiệu của chợ hoa Nam Thành bị gió thổi đổ rồi."
Ôn Dạng vừa uống sữa vừa hỏi: "Không có ai bị thương chứ ạ?"
Dì Chung nói: "Không có."
Ăn sáng xong, Ôn Dạng đi lấy máy tính, Phó Hành Chu xách áo khoác vest dắt tay cô ra ngoài. Chiếc xe hơi màu đen chạy thẳng đến tòa nhà COCO, lúc xe chậm rãi dừng lại, thấy một chiếc xe khác cũng chạy vào. Trình Ngôn Vũ bước xuống xe, tay xách một chiếc túi, định bước lên bậc thang thì nhìn thấy chiếc xe biển số Hong Kong.
Trình Ngôn Vũ khựng lại.
Tưởng Dược cũng nhìn thấy, anh ta thò đầu ra nhìn, rồi quay lại nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: "Hình như em đánh rơi ống kính, sáng nay không tìm thấy, có phải anh ta đến đưa ống kính không?"
Phó Hành Chu xoa tóc cô, nói: "Em cứ ngồi yên."
Ngay sau đó.
Phó Hành Chu mở cửa xe, bước ra ngoài.
Trình Ngôn Vũ đứng trên bậc thang, nhìn thấy anh, hai người nhìn nhau một giây. Trình Ngôn Vũ bước xuống, đưa chiếc túi trong tay cho anh, nói: "Hôm qua Ôn Dạng đánh rơi một chiếc ống kính."
Đó là ống kính của thương hiệu Khinh Dạng.
Phó Hành Chu thần sắc lạnh nhạt, anh nhìn Trình Ngôn Vũ: "Anh có thể gửi chuyển phát nhanh trong thành phố, không cần phải tự mình mang đến."
Đầu ngón tay Trình Ngôn Vũ khựng lại.
Phó Hành Chu thản nhiên liếc anh ta một cái, quay lại mở cửa xe ngồi vào trong, đưa chiếc túi cho Ôn Dạng. Ôn Dạng lấy ống kính từ trong túi, đã được lau sạch sẽ, phía trên có dòng chữ Khinh Dạng rất rõ ràng. Ôn Dạng nhìn Phó Hành Chu nói: "Chắc là không hỏng, tối nay về em sẽ thử."
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Anh lướt mắt qua chiếc ống kính đã được lau sạch sẽ.
Chiếc xe bên cạnh lái đi.
Ôn Dạng thấy Trình Ngôn Vũ đã rời đi, cô thu dọn đồ đạc cũng định xuống xe, nhưng trước khi đi, cô ghé sát vào Phó Hành Chu, hôn lên khóe môi anh. Phó Hành Chu cúi đầu, hôn lên môi cô, nói: "Ống kính có nhiều, thiếu một cái cũng không sao."
Ôn Dạng gật đầu, cô nhìn anh nói: "Nhưng đây là Khinh Dạng."
Cô hiểu ý anh.
Phó Hành Chu cũng hiểu ý cô, anh mυ'ŧ môi cô một lúc rồi mới chịu buông ra.
Ôn Dạng xách máy tính xuống xe.
Cô không mang ống kính theo, ở studio có rồi.
Tưởng Dược xuống xe, cầm chiếc túi của Trình Ngôn Vũ đi vứt, chỉ để lại ống kính. Phó Hành Chu lật giở tài liệu, Tưởng Dược lấy khăn lau chuyên dụng cho ống kính lau lại một lần nữa, rồi mới đặt lên tay vịn bên cạnh Phó Hành Chu.
Phải nói là, Tưởng Dược quả nhiên rất tinh ý.
Phó Hành Chu không biểu hiện ra trước mặt Ôn Dạng, nhưng Tưởng Dược biết rất rõ, Phó Hành Chu không muốn Trình Ngôn Vũ chạm vào bất cứ thứ gì của cô Ôn.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
-
Trở về Studio.
Quầng thâm mắt của Dư Tình không những không giảm mà còn tăng thêm, dựa vào lưng ghế với vẻ mặt chưa tỉnh ngủ. Ôn Dạng đặt máy tính xuống, đưa cho cô ấy bánh bao xá xíu dì Chung làm. Dư Tình bật dậy, ngồi thẳng lên, nói: "Yêu cậu nhất Dạng cưng, tớ sắp chết đói rồi."
Ôn Dạng mở bình giữ nhiệt, bên trong là sữa, đặt bên cạnh cô ấy và nói: "Ăn nhanh đi, tối qua cậu ngủ mấy giờ?"
Dư Tình vừa nhai bánh bao vừa nói: "Chắc khoảng bốn giờ, sau đó muốn ngủ nướng thêm một chút thì lại không ngủ được nữa."
Ôn Dạng nhìn cô ấy như vậy, nói: "Tớ thấy cậu vẫn nên thả lỏng một chút, nhỡ đâu thả lỏng lại có cảm hứng thì sao."
Dư Tình uống một ngụm sữa thơm ngon, ngẩng đầu nhìn cô: "Thế còn cậu? Tối qua ngủ ngon không?"
Ôn Dạng khựng lại, gật đầu.
"Ngủ rất ngon."
Thực sự rất ngon.
Tiếng sấm quá lớn, anh dỗ dành mấy lần khiến Ôn Dạng cảm thấy ấm áp, an tâm hơn, nửa đêm về sáng gần như không tỉnh giấc. Dư Tình thấy má Ôn Dạng ửng hồng, hâm mộ nói: "Thật tốt quá, tốt đó."
Ôn Dạng mỉm cười, đẩy ghế của cô ấy.
Buổi chiều Ôn Dạng đi gặp một khách hàng, chính là vị khách hàng cực kỳ khó tính lần trước, nhất định phải đợi Ôn Dạng yêu cầu dừng lại mới chịu yên phận. Bên đó anh ta đã chuẩn bị trang trí rồi, tự mình thuê đội ngũ thi công, không muốn để Vân Xích kiếm thêm một đồng nào nữa. Thế nhưng trong quá trình trang trí có một số vấn đề cần Ôn Dạng điều chỉnh, lại không hề khách khí hỏi Ôn Dạng.
Đối với bản thiết kế, Ôn Dạng rất có trách nhiệm, đối phương đã có thắc mắc, vậy cô đương nhiên có nghĩa vụ điều chỉnh, tất cả đều vì hiệu quả cuối cùng. Cô hẹn gặp khách hàng lúc ba giờ rưỡi.
Ôn Dạng đến lúc ba giờ mười lăm.
Vị khách hàng này cũng đúng giờ, sau khi đến liền nói với Ôn Dạng mong muốn sửa chỗ nào. Ôn Dạng gọi một ly cà phê, cùng anh ta thảo luận, cùng nhau sửa đổ. Cuối cùng sau khi hoàn thành, vị khách hàng kia cất cặp tài liệu, nói: "Không ngờ cô cũng dễ nói chuyện đấy."
Ôn Dạng thực sự không biết nói sao, cô cười nói: "Từ lúc nào mà ngài cảm thấy tôi khó nói chuyện?"
Vị khách hàng đứng dậy, nói: "Lúc cô nói một tràng để tôi rút lại tiền đặt cọc ấy, cô lấy đâu ra mấy lý do thoái thác đó vậy? Khiến tôi nổi cáu cực kỳ."
Ôn Dạng nói: "Nhưng cuối cùng ngài cũng không rút lại tiền đặt cọc mà."
Vị khách hàng nọ: "... Không nói với cô nữa, hiệu quả cuối cùng ra sao, tôi sẽ đánh giá tốt cho các cô."
"Cảm ơn ngài."
Ôn Dạng cười nói.
Khách hàng xách cặp tài liệu rời đi.
Để lại Ôn Dạng một mình, lúc này Ôn Dạng đang ở một quán cà phê ngoài trời, bên cạnh có người bán kem. Ôn Dạng ngồi đó, chụp ảnh, hỏi Dư Tình và Đào Lật xem có muốn ăn không.
Cô đang ở quảng trường ngoài trời của COCO, rất gần studio.
Dư Tình và những người khác đều trả lời, nhưng muốn uống cà phê và bánh matcha đặc trưng của quán cà phê này. Ôn Dạng quét mã để gọi món, lúc này, phía trước xuất hiện hai bóng người.
Lê Mạn mặc váy dài màu nâu và Tần Mộc mặc váy màu mực, Tần Mộc còn ôm một chú chó Maltese, hai người họ đang tìm chỗ ngồi.
Ôn Dạng vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình bắt gặp họ.
Tần Mộc cười theo bản năng nhìn Lê Mạn.
Lê Mạn nhìn Ôn Dạng đang ngồi ở bàn tròn cao, gió nhẹ thổi bay những sợi tóc mai của Ôn Dạng. Cô mặc áo sơ mi sáng màu kết hợp với chân váy dài màu xám, gương mặt xinh đẹp đến chói mắt.
Giống như người mẫu trong tủ kính.
Lê Mạn không có biểu cảm gì, vài giây sau, cô ta nói với Tần Mộc: "Cậu tìm chỗ ngồi trước đi."
Tần Mộc nhướng mày, vừa lúc có một chỗ trống liền ngồi xuống, vuốt ve chú chó nhỏ trong lòng.
Lê Mạn tháo kính râm, đi về phía Ôn Dạng, ngồi xuống đối diện cô.
Ôn Dạng thấy cô ta đi tới, khẽ nhíu mày, hỏi: "Có chuyện gì không?"
---
Grey: bạo tại ổng ghen á bà