Khoảng ba giờ rưỡi chiều đến chợ hoa.
Chợ hoa Nam Thành thường lớn hơn và náo nhiệt hơn các thành phố khác. Chợ sáng chủ yếu dành cho các nhà cung cấp, lúc đó xe tải lớn nhỏ sẽ tới chở hoa đi, những xe tải này có thể là của các cửa hàng hoa, phố hoa ở Nam Thành, đơn đặt hàng của công ty, cũng có một số là của các thành phố lân cận như Lê Thàn hay Đông Thành.
Đến chiều và tối, về cơ bản là khách lẻ.
Hoa ở phố hoa cũng sẽ tinh xảo hơn, Ôn Dạng vừa bước vào cổng đã ngửi thấy mùi thơm ngát của hoa nhài, trong không khí còn xen lẫn thoang thoảng hương hoa hồng.
Ôn Dạng giơ máy ảnh lên, vừa đi vừa chụp.
Trước một cửa hàng hoa kim ngân, ông chủ mời mọi người uống trà hoa kim ngân miễn phí, dùng hai loại hoa nhài và kim ngân, hoa nhài trung hòa vị đắng của kim ngân, hương thơm ngập tràn.
Ôn Dạng tiện thể mua hai gói trà hoa được ông chủ pha sẵn.
Sau đó, cô tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Trong phố hoa của chợ hoa này có một cửa hàng chuyên trồng hoa hồng, người đến xem và mua là đông nhất. Ôn Dạng đã đến đây vài lần, lần này cô đến đây để xem xét cấu trúc của cửa hàng này.
Nó được xây dựng giống như một vườn hồng, còn được gọi là vườn hồng đẹp nhất Nam Thành.
Ôn Dạng đứng bên ngoài chụp ảnh cửa hàng một lúc.
Sau đó mới bước vào trong cửa hàng, mùa này, cửa hàng đã trồng được không ít giống hoa hồng mới. Đặc biệt là hoa hồng chùm nàng tiên cá chỉ có duy nhất ở đây, Ôn Dạng bước tới, cầm máy ảnh lên chụp.
Chủ cửa hàng bên cạnh đang trò chuyện với một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ đó cầm một bó hoa hồng màu xanh lam nhạt, đang lựa chọn, chủ cửa hàng hỏi: "Con dâu chị đâu? Hôm nay không đi cùng chị à? Tôi nhớ là con dâu chị thích loại này nhất đúng không?"
Người phụ nữ đó lại chọn thêm một bó, ngập ngừng nói: "Ừm, dạo này nó bận."
"Chị làm mẹ chồng thật tốt, còn đích thân đến chọn hoa hồng cho con dâu, tôi nhận được điện thoại của chị mới cố ý giữ lại cho chị đấy, nếu không thì sáng sớm đã bị người ta lấy hết rồi. Bây giờ bọn họ muốn đặt thì phải hai ngày nữa mới có."
Người phụ nữ đó cười, ngẩng đầu nói: "Cảm ơn nhé, tôi thấy anh đăng trên vòng bạn bè nói hôm nay còn loại này nên mới gọi điện cho anh."
"Chị à, cũng hiếm khi đến Nam Thành, tôi không báo cho chị một tiếng sao được. Năm ngoái chị không ở Nam Thành, còn đặt trực tiếp của tôi mấy bó gửi đến khu chung cư Hải Loan đấy, tôi còn nhớ mà."
Trịnh Quế Lệ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục chọn.
Ôn Dạng đang chụp ảnh, nghe được cuộc trò chuyện của họ, tự nhiên cũng nhận ra giọng nói của Trịnh Quế Lệ. Cô khựng lại, quay người đi chụp mấy loại hoa hồng màu khác, lần trước gặp mặt coi như là ngoài ý muốn, lần này cô không định gặp bà.
Chụp ảnh xong, chuẩn bị rời đi.
Chủ cửa hàng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy cô, lập tức nói với Trịnh Quế Lệ đang chọn hoa hồng người cá: "Quế Lệ, con dâu chị đến rồi kìa, tôi đã bảo mà, hai người đúng là kẻ trước người sau."
Bước chân Ôn Dạng khựng lại.
Trịnh Quế Lệ quay người lại, nhìn thấy Ôn Dạng.
Giọng chủ cửa hàng khá lớn, không ít người đang mua hoa tại hiện trường đều nhìn sang. Trịnh Quế Lệ nhìn thấy Ôn Dạng rõ ràng là rất vui, lập tức chào hỏi: "Dạng Dạng."
Ôn Dạng mỉm cười nhẹ, cũng thoải mái chào hỏi: "Dì, dì mua hoa ạ?"
"Ừm, cháu xem hoa hồng chùm tiên cá năm nay nở đẹp chưa kìa." Trịnh Quế Lệ cầm hoa đi về phía cô, đưa cho cô xem. Ôn Dạng nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Trịnh Quế Lệ, cô mỉm cười, nhìn những bông hoa hồng màu xanh lam nhạt đó.
Năm kia Trịnh Quế Lệ đến Nam Thành, mẹ chồng nàng dâu tay trong tay dạo phố hoa, Trình Ngôn Vũ theo phía sau đi vào vườn hồng này. Lúc đó Ôn Dạng nhìn thấy hoa hồng chùm tiên cá liền kinh ngạc, lập tức muốn mua, nhưng lúc đó có người đã đặt mua hết toàn bộ. Trình Ngôn Vũ thấy vậy, liền đi thương lượng với người đó, cuối cùng mua được từ người ta hai bó, coi như là mua với giá cao hơn.
Sau đó, Trịnh Quế Lệ cố ý làm quen với chủ cửa hàng, một là để thuận tiện mua hoa, hai là đương nhiên là hy vọng năm sau vào thời gian này có thể giữ lại nhiều hoa hồng chùm tiên cá hơn cho Ôn Dạng.
Vốn tưởng rằng ký ức đã bị phong ấn, rất nhiều chuyện cô sẽ không dễ dàng nhớ lại, nhưng gặp Trịnh Quế Lệ ở đây, những ký ức đó lại ùa về. Cô vẫn còn nhớ mang máng tâm trạng của mình khi Trình Ngôn Vũ mua về hai bó hoa hồng đó, tất cả mọi người nhìn cô đều bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Ôn Dạng hoàn hồn, cô cười nói với Trịnh Quế Lệ: "Dì, hoa đúng là rất đẹp, nhưng năm nay cháu không còn thích loại này nữa, cháu thích loại khác rồi."
Trịnh Quế Lệ nghe cô nói vậy thì khựng lại.
Hai người nhìn nhau, làm mẹ chồng nàng dâu dù là ba năm trước hay hai năm sau khi kết hôn, tính ra thì hai người cũng khá quen thuộc và hiểu nhau. Trịnh Quế Lệ thuộc tuýp người nhạy cảm, khả năng nắm bắt cảm xúc rất tốt, lúc này bà lập tức nghe ra Ôn Dạng đang muốn phủi sạch quan hệ, hơn nữa cô liên tục gọi dì cũng chính là một sự tuyên bố.
Mặt Trịnh Quế Lệ hơi nóng lên, cũng rất áy náy, bà nói: "Không sao, cháu thích gì cũng được, chủ yếu là cháu thích là được."
Ôn Dạng mỉm cười nhẹ.
"Dì có thể hiểu là tốt rồi, cháu đi trước đây."
"Được."
Trịnh Quế Lệ có chút sa sút đặt bó hoa xuống.
Ôn Dạng gật đầu chào chủ cửa hàng đang nhìn về phía này, rồi đi ra ngoài.
Trịnh Quế Lệ đứng đó im lặng, chủ cửa hàng nhìn bà, nhận ra điều gì đó, cũng không tiện mở miệng nữa. Một lúc sau, Trịnh Quế Lệ đi chọn hoa khác rồi đi thanh toán.
Điện thoại bà reo, người gọi đến là Trình Sơn.
Trình Sơn đã về Nam An, ông phải làm việc, Trịnh Quế Lệ ở lại vì Trình Ngôn Vũ, bà hận con trai, nhưng bà cũng lo lắng cho bệnh dạ dày của Trình Ngôn Vũ.
Chủ cửa hàng đang gói hoa, nhìn bà một cái và hỏi: "Không sao chứ?"
Trịnh Quế Lệ cười cười: "Không sao."
Chủ cửa hàng gật đầu, xem ra đôi mẹ chồng nàng dâu vốn rất tốt này đã cắt đứt quan hệ rồi.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
-
Ôn Dạng rời khỏi vườn hoa hồng, cầm máy ảnh đi về phía cửa hoa hồng Nguyệt Quý, nhưng có lẽ những ký ức lộn xộn vừa rồi đã làm xáo trộn tâm trí cô, cô có chút thất thần.
Ý tưởng vừa mới hình thành cũng bị đánh tan.
Cô liền ngồi xuống một quán bán kem đá bào, ăn một bát kem đá bào hoa hồng ở đây. Sau khi ăn xong cô lại đi chụp một số bức ảnh, tham quan hoa thược dược và cả hình dáng hoa quỳnh lúc chưa nở.
Tiếc là cô không có cơ hội nhìn thấy khoảnh khắc hoa quỳnh nở.
Nam Thành chính là có khả năng này, khiến cho thời gian nở hoa của các loài hoa đến sớm hơn, kỳ thực điều này phải kể đến khí hậu Nam Thành. Ôn Dạng tiếp tục đi vào trong, đến sáu giờ rưỡi, thời tiết đột nhiên thay đổi.
Cô ra khỏi chợ hoa, vội vàng trốn vào mái hiên của một cửa hàng ở lối vào chợ, lúc này cửa hàng đã đóng cửa, trước cửa hàng còn có hai ba người nữa, trong đó có một người là Trịnh Quế Lệ. Ôn Dạng nhìn thấy bà thì khựng lại, nhẹ giọng chào hỏi: "Dì."
Trịnh Quế Lệ thấy đầu mũi cô dính vài giọt nước, lập tức lấy trong túi ra một gói khăn giấy đưa cho Ôn Dạng. Ôn Dạng thấy vậy, cô cười nói: "Không cần đâu, cảm ơn dì."
Sau đó, cô cầm điện thoại lên gọi xe.
Trịnh Quế Lệ thấy cô như vậy, bà im lặng vài giây, sau đó nói: "Dạng Dạng, xin lỗi, dì không cố ý. Dì cũng không có mặt mũi nói với chủ cửa hàng là hai đứa đã ly hôn rồi."
"Đã khiến cháu bị hiểu lầm."
Ôn Dạng không nói gì, cô nhìn màn mưa đầy trời, gần đó tắc đường, điện thoại vẫn đang gọi xe. Cô nghĩ ngợi, nhìn Trịnh Quế Lệ và nói: "Dì, chuyện đã qua rồi."
Trịnh Quế Lệ nhìn thấy sự kiên cường trong mắt cô gái xinh đẹp này, bà nói khẽ: "Dạng Dạng, nếu, nếu..."
Nếu Trình Ngôn Vũ...
Những lời phía sau thế nào cũng không thốt ra được, mà đúng lúc này, trên bầu trời một tia chớp lóe lên. Ôn Dạng vốn sợ sấm sét, theo bản năng lùi lại một bước, Trịnh Quế Lệ thấy vậy lập tức nói: "Không sao, không sao, cháu đứng vào trong một chút."
Ôn Dạng lùi lại, áp sát vào cửa.
Sấm sét lại lóe lên lần nữa, mà vào lúc này, một chiếc xe con chạy đến dừng lại bên cạnh, đó là chiếc xe mà Ôn Dạng từng quen thuộc. Trình Ngôn Vũ mở cửa xe, cầm ô bước xuống, gọi: "Mẹ..."
Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy Ôn Dạng, cô mặc một chiếc váy đứng dưới mái hiên, trên cổ đeo máy ảnh. Dưới ánh đèn neon, đôi mắt cô xinh đẹp như hoa khiến anh ta khựng lại, sau đó mới nhận ra là đang mưa giông.
Trình Ngôn Vũ bước nhanh về phía họ, lên tiếng: "Ôn Dạng..."
Giọng nói ấy vẫn dịu dàng nhưng Ôn Dạng nhìn anh ta từng bước đi tới, nước mưa xối xả, tia chớp trên bầu trời đang đến gần, trong nháy mắt kéo cô về đêm hôm đó. Đêm mà trời cũng nổi cơn giông như vậy, trong lúc cô bị đứt tay và một mình đơn độc, bất lực thì anh ta đang làm gì? Điều đó cũng khiến cô nhớ lại cái đêm anh ta đứng ở ban công gọi điện thoại cho Lê Mạn, còn cô đứng phía sau nghe hết những lời anh ta nói, tận mắt nhìn thấy người chồng yêu nhau năm năm nɠɵạı ŧìиɧ.
Những nỗi đau đó đáng lẽ đã sớm biến mất, cũng đã được xoa dịu, nhưng ký ức không chết, cũng không bị phong ấn, vào khoảnh khắc này tuôn trào ra hết của đoạn tình cảm năm năm trời.
Anh ta đối với người khác thì cẩn thận từng li từng tí, khúm núm. Anh ta đã phản bội tình cảm quý giá nhất của họ.
Ôn Dạng theo bản năng lùi lại.
Trình Ngôn Vũ mở miệng: "Ôn Dạng, em có muốn..."
Lên xe anh trốn mưa một lúc không không?
Anh đưa em về.
Lời còn chưa nói hết.
Phía sau có một chiếc xe màu đen dừng lại, đèn xe sáng rực, biển số xe màu vàng đen cho thấy nó đến từ đâu. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, trong tay cầm một chiếc ô màu đen đi về phía này.
Ôn Dạng nhìn thấy Phó Hành Chu trong màn mưa, theo bản năng bước lên phía trước.
Trình Ngôn Vũ nghe thấy tiếng động xung quanh và hành động của Ôn Dạng, anh ta quay đầu lại, cũng nhìn thấy Phó Hành Chu. Phó Hành Chu mặc một bộ suit đen mang giày da, như vị thần trong đêm tối.
Anh và Trình Ngôn Vũ nhìn nhau, ánh mắt anh lạnh lùng. Anh bước qua Trình Ngôn Vũ đến nắm tay Ôn Dạng, Ôn Dạng đứng thẳng người đi về phía anh, được anh ôm vào lòng.
Cô hỏi: "Sao anh lại quay về?"
Phó Hành Chu siết chặt eo cô, giọng nói dịu dàng: "Xong việc nên anh về ngay."
Người Ôn Dạng hơi run rẩy.
Phó Hành Chu nghiêng ô về phía cô, ôm cô đi vào xe.
Tưởng Dược xuống xe, mặc kệ nước mưa, mở cửa xe.
Mái tóc buông xõa của Ôn Dạng cũng được Phó Hành Chu giữ trong lòng, cúi người lên xe.
Dưới mái hiên phía sau, một đám người im lặng không một tiếng động.
Nhìn cảnh tượng này.
Có người nhận ra biển số chiếc xe phiên bản giới hạn toàn cầu này.
Trịnh Quế Lệ ngơ ngác nhìn chiếc xe rời đi.
"Ngôn Vũ."
Bà lên tiếng.
Trình Ngôn Vũ quay đầu lại, nhìn bà, nhận lấy bó hoa trên tay bà: "Đi thôi."
Trịnh Quế Lệ nhìn anh.
Trình Ngôn Vũ không nói gì, nhưng khi rời đi thì nhìn thấy ống kính bị rơi trên mặt đất, anh ta cúi người nhặt lên.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
-
Xe màu đen đang chạy.
Một bên cánh tay Phó Hành Chu bị ướt, anh cởϊ áσ khoác ra. Ôn Dạng không hề hấn gì, không dính nước mưa nhưng cô vẫn hơi run rẩy, cô sờ sờ áo khoác của anh: "Bị ướt rồi?"
Phó Hành Chu ném áo khoác lên ghế phụ, ôm cô vào lòng: "Lạnh à?"
Ôn Dạng tựa trong lòng ngực anh, lắc đầu.
Phó Hành Chu đoán có liên quan đến sấm sét, nhưng đồng thời, cũng đoán có liên quan đến Trình Ngôn Vũ. Ánh mắt anh hơi trầm xuống, ôm cô vào lòng, bên ngoài sấm sét ầm ầm, đoạn đường này tắc đường nghiêm trọng. Hiện tại đang tắc đường, may mà hệ thống giảm xóc của xe rất tốt, chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên và màn mưa lướt qua cửa sổ.
Ôn Dạng rúc vào cổ anh, nhỏ giọng gọi: "Phó Hành Chu."
Phó Hành Chu cúi đầu: "Ừm."