Trở về khu dân cư để lấy hành lý, Ôn Dạng đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm. Vali đã được đóng kỹ, Phó Hành Chu cầm lấy cho cô và cả hai cùng xuống lầu. Bầu trời Paris hôm nay xám xịt, hơi se lạnh.
Đi ngang qua đảo bếp kiểu Tây ở tầng một, Ôn Dạng nói với Phó Hành Chu: “Trong tủ lạnh còn một ít thịt bò đã ướp, em chỉ ướp chút chút thôi, anh lấy ra rán sơ là ăn được ngay.”
“Ngoài ra còn có hai bát canh linh chi nấu cho bác gái, anh nhớ hâm nóng cho bác uống nhé.”
Phó Hành Chu biết những điều này, nhưng Ôn Dạng vẫn dặn dò thêm một lần nữa.
Phó Hành Chu đáp gọn lỏn: “Biết rồi.”
Anh nắm tay cô.
Ôn Dạng khoác tay anh, cả hai cùng ra khỏi nhà.
Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, tầng một vốn lộn xộn nay đã gọn gàng hơn nhiều, kể cả nhà bếp. Dù đã thuê người giúp việc nhiều năm, nhưng một khi không có người giúp việc, Khâu Phái có thể biến nơi này thành một cái ổ chó.
Thỉnh thoảng Phó Hành Chu đến thăm bà, thấy không được nên đã thuê thêm người giúp việc tạm thời.
Nhưng một khi anh đi, mọi thứ lại trở về như cũ.
Lần này Ôn Dạng đến, cũng vô tình giúp dọn dẹp một chút.
Lên xe, nhìn những con phố bao phủ bởi bầu trời xám xịt, Ôn Dạng quay sang Phó Hành Chu, hỏi: “Em có thể hỏi anh một câu được không?”
Phó Hành Chu nhìn cô: “Hửm?”
Ôn Dạng suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Bệnh của bác gái có thể tái phát không?”
Cô đã tìm hiểu một số tài liệu, cũng nghe bác sĩ nói ở bệnh viện, nhưng vì họ nói tiếng Pháp nên Ôn Dạng không hiểu lắm. Mấy ngày nay cô luôn e ngại không dám hỏi, nhưng sắp phải về nước rồi.
Cô vẫn muốn hỏi trực tiếp.
Phó Hành Chu rút một tay khỏi vô lăng, nắm lấy tay cô: “Có khả năng tái phát, nhưng không sao đâu, vì khối u đã được cắt bỏ. Hiện nay phẫu thuật ung thư vυ' rất phát triển nên em không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Ôn Dạng yên tâm hơn nhiều, cô nói: “Vậy là tốt rồi.”
Chiếc xe hơi màu bạc dừng lại trước sân bay. Còn sớm. Phó Hành Chu bước xuống, cầm vali của Ôn Dạng, tay còn lại nắm lấy tay cô và cùng nhau làm thủ tục lên máy bay, đi thẳng đến phòng chờ VIP.
Ôn Dạng nhìn Phó Hành Chu gửi vali, hơi ngạc nhiên: "Anh mua vé hạng nhất à?"
Phó Hành Chu nhận lại thẻ lên máy bay, liếc nhìn cô: "Em sẽ được ngủ ngon trên máy bay, hạng nhất sẽ thoải mái hơn."
Ôn Dạng nhẹ nhàng đáp: "Vâng."
Thực ra, hạng thương gia cũng không khác biệt là bao. Lần trước Ôn Dạng đến đây cũng đi hạng thương gia, chủ yếu là vì hết vé hạng phổ thông.
Phó Hành Chu dắt cô đi tìm đồ ăn. Trong trung tâm thương mại rộng lớn, hương thơm của các loại nước hoa tỏa ngát. Họ tìm một nhà hàng và ngồi xuống.
Ôn Dạng nhìn anh, hỏi: "Anh có gọi đồ ăn cho bác chưa?"
Phó Hành Chu thấy cô sắp về nước mà vẫn lo lắng cho Khâu Phái, ánh mắt anh dịu dàng: "Chú Trần đã mang đồ ăn qua rồi."
Ôn Dạng yên tâm.
Ăn xong, họ đi dạo một lúc. Sắp đến giờ lên máy bay, Phó Hành Chu cùng Ôn Dạng làm thủ tục ký gửi hành lý, rồi đến cửa ra vào.
Gió thổi khá mạnh, màn đêm buông xuống, Paris lung linh ánh đèn neon.
Ôn Dạng ngước nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô.
Trong gió đêm, cả hai đều hiểu rằng sắp phải xa nhau.
Họ đã hẹn nhau một tuần sau sẽ gặp lại, nhưng một tuần sau đó, anh đã bay sang Paris. Nếu không phải vì chuyến đi này của cô, họ đã phải xa nhau lâu hơn. Mà chỉ có bốn ngày ngắn ngủi này, cũng giống như thời gian trộm được, trôi qua thật nhanh.
Phó Hành Chu vòng tay qua eo cô, cúi xuống hôn lên đôi môi của cô.
Dưới ánh đèn đêm, sau lưng họ là một chiếc máy bay khổng lồ. Ôn Dạng ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh, cuối cùng, nụ hôn ấy trở nên sâu đậm hơn. Ở thành phố lãng mạn Paris này, mọi thứ đều trở nên tự nhiên.
Một lúc lâu sau, đôi mắt Ôn Dạng ngấn lệ, cô ôm chặt cổ anh.
Phó Hành Chu cúi nhìn cô, sự luyến tiếc hiện rõ trong ánh mắt. Anh thì thầm: "Trên máy bay nghỉ ngơi tốt nhé, đến nơi rồi nhắn tin cho anh."
Ôn Dạng gật đầu.
Cô dặn dò: "Nhớ chăm sóc bác gái cẩn thận, anh cũng phải nghỉ ngơi đấy."
Hai đêm qua, anh hầu như không ngủ.
Phó Hành Chu ừm một tiếng.
Ở cửa máy bay người lên liên tục, thời gian không chờ đợi ai. Ôn Dạng buông tay anh, Phó Hành Chu nắm tay cô lên máy bay. Khi lên đến bậc thang, Ôn Dạng quay đầu nhìn lại. Anh vẫn đứng dưới, dõi theo cô.
Hôm nay anh mặc sơ mi đen và quần dài, trông giản dị nhưng vẫn rất cuốn hút.
Ôn Dạng nhìn anh chằm chằm vài giây rồi quay người bước lên máy bay. Đến khi cô ngồi xuống ghế, Phó Hành Chu mới rời đi. Ngay lập tức, tiếp viên hàng không đến phục vụ Ôn Dạng, mang đến cho cô một chiếc chăn ấm và một số món tráng miệng, đồng thời hỏi Ôn Dạng bằng tiếng Anh xem cô có cần gì khác không.
Ôn Dạng được tiếp viên chăm sóc rất chu đáo.
Tiếp viên cười tươi, cúi người hỏi lại Ôn Dạng có muốn ăn gì thêm không.
Ôn Dạng lắc đầu cười, nói rằng hiện tại không muốn ăn gì nữa.
Tiếp viên gật đầu, yên tâm rời đi.
Người ngồi cạnh Ôn Dạng nhìn cô một cái, tự hỏi người phụ nữ này là ai mà được tiếp viên ưu ái đến vậy. Có phải là ảo giác không?
Ôn Dạng muốn ngủ một giấc nhưng mãi vẫn không ngủ được. Cô mở laptop ra vẽ bản thảo. Vì cửa sổ không đóng kín, người ngồi cạnh sau khi đi vệ sinh trở lại đã đặt một tấm danh thϊếp lên bàn cô.
Ôn Dạng ngạc nhiên, cầm tấm danh thϊếp lên và hỏi anh ta bằng tiếng Anh.
Anh ta cười và yêu cầu đổi danh thϊếp với cô.
Ôn Dạng nhìn vào tấm danh thϊếp, thấy anh ta làm trong lĩnh vực tài chính.
Cô mỉm cười, lấy một tấm danh thϊếp trong túi xách đưa cho anh ta.
Anh ta rất vui vẻ và ngồi xuống.
Đến Nam Thành vào khoảng một giờ rưỡi trưa hôm sau, trời Nam Thành âm u, xám xịt. Chiếc sedan mang biển số Hồng Kông màu đen dừng bên đường, Tưởng Dược thấy cô liền bước tới.
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên: “Thư ký Tưởng đến đây từ lúc nào vậy?"
Tưởng Dược mỉm cười: “Mới đến thôi. Cô Ôn, tổng giám đốc Phó nói hôm nay có thể mưa, tôi đang ở Nam Thành nên tiện thể ra đón cô."
Nghe vậy, Ôn Dạng nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
"Không có gì, cô về nhà hay về Studio?" Tưởng Dược hỏi.
Ôn Dạng ngồi vào xe, nói: "Về Studio trước, tôi còn một bản thảo chưa xong."
"Được."
Tưởng Dược khởi động xe.
Ôn Dạng ở ghế sau ngáp một cái. Chuyến bay vừa rồi cô hầu như không ngủ. Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phó Hành Chu.
Ôn Dạng: [Em đến nơi rồi.]
Cô chụp một bức ảnh gửi cho anh.
Lúc này ở Paris là 7 giờ rưỡi sáng. Phó Hành Chu về nhà tắm rửa, rót một cốc cà phê. Anh trả lời: [Đã biết.]
Ôn Dạng nhớ đến tấm danh thϊếp trên máy bay.
Cô cũng chụp một tấm gửi cho anh, nói: [Gặp một người trên máy bay, làm trong lĩnh vực tài chính, anh ta đưa cho em tấm danh thϊếp này.]
Phó Hành Chu liếc nhìn: [Anh biết công ty này.]
Ôn Dạng hỏi: [Có hữu dụng với anh không?]
Phó Hành Chu: [Không có tác dụng.]
Ôn Dạng: [Ồ.]
Ôn Dạng: [Bác gái thế nào rồi?]
Phó Hành Chu: [Vừa mới ngủ.]
Phó Hành Chu: [Bà ấy nhớ em.]
Ôn Dạng khựng lại.
Vài giây sau, Phó Hành Chu gửi tin nhắn: [Anh cũng nhớ em.]
Ôn Dạng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc của Nam Thành, rồi trả lời anh: [Em cũng nhớ anh.]
Những nỗi nhớ vô tận được gửi gắm trong từng câu chữ.
Phó Hành Chu ngước nhìn lên chiếc tủ lạnh, nơi có một mẩu giấy ghi chú do cô viết. Chữ viết thanh tú, bên cạnh còn có một biểu tượng cảm xúc nhỏ.
Chiếc xe dừng trước tòa nhà công ty.
Tưởng Dược giúp Ôn Dạng lấy hành lý xuống. Ôn Dạng kéo vali, cười cảm ơn Tưởng Dược rồi lên lầu. Vừa bước ra khỏi thang máy, Dư Tình đang cắn bánh mì liền quay đầu lại nhìn thấy cô.
"Trở về rồi à! Dạng cưng của tớ!"
Đào Lật và những người khác cũng nhìn thấy cô rồi vây tới. Lúc này, Ôn Dạng như một vị thần tài, ai nấy đều chờ cô về để phát lương. Đào Lật ôm chầm lấy Ôn Dạng.
Đào Lật cười nói: "Được rồi được rồi, hôm nay nhất định sẽ phát lương cho các em."
Đào Lật reo lên sung sướиɠ: "Chị Dạng tốt nhất!"
Ôn Dạng cười nói: "Đừng có nịnh nọt."
Cô đến khu vực tiếp khách, mở vali ra và lấy ra một số món quà nhỏ. Dư Tình tiến tới ôm cô, ngó vào trong vali: "Cậu còn rảnh rỗi mà mua quà cho chúng tớ à?"
Ôn Dạng đặt lọ nước hoa mua ở cửa hàng miễn thuế lên bàn, nói: "Mua lúc ở sân bay."
Cô đã tự mình chọn.
Phó Hành Chu thì lặng lẽ thanh toán.
Mọi người reo lên thích thú, xúm vào chọn nước hoa. Dư Tình bóp má Ôn Dạng, cũng chọn cho mình một lọ, "Được đó, tớ thích mùi này quá."
Ôn Dạng cười nói: "Thích là được rồi."
Dư Tình ngửi mùi nước hoa, nhìn Ôn Dạng, hỏi thăm tình hình mẹ của Phó Hành Chu. Ôn Dạng cất vali, đi đến bàn làm việc, mở máy tính, liên hệ với khách hàng. Vừa làm việc, cô vừa kể cho Dư Tình nghe tình hình.
Dư Tình ngồi xuống bên cạnh, nói: "Bây giờ y học phát triển lắm rồi, bệnh này tỷ lệ sống sót cao mà."
Ôn Dạng đồng ý.
Dư Tình suy nghĩ một lúc, nói: "Nhưng mẹ của anh ấy đầu tư vào hàng hiệu, tài giỏi lắm đấy, làm ăn rất khấm khá, nhãn quan cũng tinh tường."
Ôn Dạng nghĩ đến vẻ ngoài có vẻ tùy tiện nhưng lại rất cá tính của Khâu Phái, gật đầu: "Đúng là rất giỏi."
Khâu Phái ở một góc độ nào đó mang phong thái của một nghệ sĩ.
Tinh tế, thời thượng, nhưng lại rất phóng khoáng, tính cách tốt nhưng cũng có những góc cạnh riêng.
Dư Tình: "Xem ra gia đình bạn trai cậu đều không phải dạng thường đâu."
Ôn Dạng khẽ đẩy cô ấy một cái.
Dư Tình cười hì hì.
Khách hàng đã xem qua bản thiết kế và phản hồi rất tích cực. Người đó gửi cho Ôn Dạng một biểu tượng ngón tay cái và nói: [Lúc xem video của cô, tôi đã rất thích rồi. Tôi thực sự mong chờ ngày ngôi nhà của mình được hoàn thiện và dọn vào ở. Cuối cùng thì cũng không phải lo lắng bị chủ thuê nhà đuổi nữa.]
Ôn Dạng trả lời: [Chúc mừng cô đã có tổ ấm riêng.]
Khách hàng cười híp mắt trả lời: [Đúng vậy, cảm ơn cô nhé.]
Ôn Dạng: [Không có gì, đây là việc tôi nên làm. Bên tôi sẽ liên hệ đội thi công, bên cô có cần xem ngày gì không?]
Khách hàng: [Ôn Dạng cô giúp tôi chọn ngày nhé, tôi không rành mấy chuyện này.]
Ôn Dạng: [Vậy được.]
Trước đây, khi thay đổi thiết kế cầu thang, cô cũng đã giúp khách hàng xem ngày. Chúc Vân rất am hiểu về những việc này nên Ôn Dạng thường nhờ bà ấy tư vấn. Khách hàng này rất dễ tính, Ôn Dạng cũng rất thích làm việc với cô ấy.
Nghĩ đến một khách hàng khác, cô hơi nhức đầu. Mặc dù khách hàng đó đã chốt yêu cầu thiết kế rồi, nhưng Ôn Dạng vẫn chưa biết khi nào nên bắt đầu vẽ. Nếu trong quá trình thiết kế, họ lại muốn thay đổi ý tưởng thì sẽ rất rắc rối.
Tuy nhiên, việc đã nhận được yêu cầu thiết kế cũng là một điều tốt.
Buổi chiều.
Thấy Ôn Dạng về, Dư Tình rủ cả nhóm đi ăn tối, chủ yếu là vì mọi người vừa được nhận lương. Ôn Dạng mang vali về nhà rồi cùng mọi người đi ăn.
Ai ngờ khi đi ăn xong quay về, trời lại đổ mưa. Ôn Dạng và Dư Tình chọn nhà hàng khá gần chung cư nên quyết định đi bộ về. Trên đường về, cả hai bị ướt sũng. Mưa xuân ở Nam Thành rất lạnh.
Giày của Ôn Dạng bị ngấm nước, không thể đi được nữa.
Hai người trở về nhà, vội vàng đi tắm. Ôn Dạng ôm một cốc trà gừng tựa vào đầu giường uống. Điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi của Phó Hành Chu. Ôn Dạng đeo tai nghe Bluetooth, ôm gối, hít mũi và nói: "Ở Nam Thành trời mưa rồi."
Phó Hành Chu nghe thấy giọng cô khàn khàn: "Bị cảm rồi à?"
Ôn Dạng không muốn anh lo lắng nên vội lắc đầu: "Không có đâu."
Phó Hành Chu im lặng vài giây: "Đừng lừa anh."
"Thật sự không có mà." Vừa dứt lời, một tia chớp lóe sáng bên ngoài cửa sổ, Ôn Dạng nhìn thấy tia chớp liền vội đặt cốc trà lên tủ đầu giường, sợ mình sẽ làm đổ.
Cô kéo chăn lên ôm chặt gối, thì thầm: "Có sấm sét."
Phó Hành Chu nghe thấy giọng cô: "Sợ sấm à?"
Ôn Dạng mím môi: "Có một chút."
"Nhưng tối nay còn đỡ, sấm không quá lớn."
Lúc này, trong lòng Phó Hành Chu dâng lên một nỗi nhớ nhung da diết, anh muốn được trở về bên cạnh cô. Anh nói: "Tối nay ngủ sớm nhé, có ngủ được không?"
Ôn Dạng gật đầu: "Đương nhiên rồi."
"Còn anh thì sao, bây giờ anh đang ở bệnh viện à?"
Phó Hành Chu ừm một tiếng.
"Bác gái thế nào rồi?"
"Đang xem phim."
Ôn Dạng đáp: "Ồ."
Bên đó đang là 4 giờ rưỡi chiều. Lúc trước, cô có nhắn tin cho Khâu Phái, bà đang xem một bộ phim Mỹ nào đó.
Khâu Phái nói là để gϊếŧ thời gian.
Khi Ôn Dạng ở bên, bà có cô bầu bạn, giờ cô đi rồi, bà không có nhiều chuyện để nói với con trai mình, chỉ có thể xem phim.
Trần Thương và Lý Lạc thỉnh thoảng cũng qua thăm bà, tiện thể bàn bạc công việc của công ty. Công ty của bà hoàn toàn tách biệt với tập đoàn của Phó Hành Chu, hoạt động trong lĩnh vực hoàn toàn khác.
Phó Hành Chu xử lý mọi việc khá lạnh lùng và quyết đoán.
Khâu Phái thường thì khá phóng khoáng và dịu dàng hơn, nên chuyện mẹ con họ không thể can thiệp vào nhau, cách xử lý hoàn toàn khác biệt, nếu không sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch.
Ôn Dạng cảm thấy hơi nghẹt mũi nhưng cô không dám nói cho Phó Hành Chu biết. Cô uống thêm chút trà gừng và nói: "Tối nay cả studio em đi ăn."
"Ừ."
"Ăn lẩu gì?"
Ôn Dạng cười nhẹ nhàng: "Ăn lẩu."
Phó Hành Chu nhướn mày: "Cay không?"
Ôn Dạng: "Có một chút, chúng em gọi lẩu hai ngăn. Tối nay anh và bác gái ăn gì? Đã ăn bít tết chưa?"
Phó Hành Chu: "Đã ăn rồi, rất ngon."
Ôn Dạng cong mắt cười.
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Ôn Dạng càng cảm thấy nghẹt mũi hơn. Cô cố gắng che giấu và nói rằng mình buồn ngủ rồi, muốn cúp máy. Phó Hành Chu ừm một tiếng, nói: "Ngủ ngon."
Ôn Dạng: "Anh cũng ngủ ngon."
Cúp máy xong, Ôn Dạng xuống giường lấy bình xịt mũi xịt vào.
Dư Tình cũng vừa vào tới, xoa mũi và nói: "Trời ơi, hình như tớ sắp bị cảm rồi" và rút một tờ giấy lau mũi.
Ôn Dạng cười khổ.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Ngày hôm sau, cả hai đều bị cảm thật. May mắn là không sốt, nhưng cái cảm giác sổ mũi kéo dài đến cả tuần. Một tuần sau, Khâu Phái xuất viện, bà gửi cho Ôn Dạng một bức ảnh, trong ảnh bà đã mặc váy.
Ôn Dạng trả lời: [Rất đẹp ạ.]
Khâu Phái: [Cháu thật khéo nói.]
Ôn Dạng: [Là đẹp thật mà.]
Khâu Phái: (biểu tượng hôn)
Ôn Dạng cười cũng gửi lại một biểu tượng cảm xúc.
Sau khi nhắn tin với Khâu Phái, Phó Hành Chu cũng nhắn tin cho cô: [Em đang ở đâu?]
Ôn Dạng hơi ngạc nhiên, trả lời: [Ở tòa trung tâm thương mại.]
Phó Hành Chu: [Được.]
Lúc này Ôn Dạng đang ở một cửa hàng giày trong tòa nhà cao tầng. Vì hôm qua ngâm nước mưa nên giày của cô bị hỏng, giờ cô đang chọn đôi mới. Thấy tin nhắn của anh, cô hỏi: [Anh về nước rồi à?]
Phó Hành Chu: [Ừ, em ở cửa hàng nào?]
Ôn Dạng nói cho anh biết tên cửa hàng.
"Cô Ôn, cô thấy đôi này thế nào?" Nhân viên bán hàng đưa đôi giày đến cho Ôn Dạng, khụy xuống để cô thử. Ôn Dạng cúi đầu xem xét và đi thử.
Một lúc sau, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Phó Hành Chu đã bước vào cửa hàng. Anh khoác một chiếc áo khoác, trông có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp trai và sang trọng. Ôn Dạng hơi ngạc nhiên: "Anh tới nhanh thế?"
Phó Hành Chu giọng nói trầm ấm: "Sân bay gần đây mà."
Anh nhìn đôi giày mà nhân viên đang đưa cho cô, tiện tay cầm lấy một chiếc, đến bên cạnh cô, khụy xuống, nắm lấy chân cô: "Đôi giày kia đâu? Không phải mới mua à?"
Ôn Dạng thấy anh như vậy thì tai đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Muốn đổi đôi khác."
Cô không dám nói bị hỏng do ngâm nước.
Phó Hành Chu nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu giúp cô xỏ giày.
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh nhìn người đàn ông đẹp trai này quỳ xuống giúp khách hàng, lại nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay anh, biết ngay đây không phải người bình thường.
Ôn Dạng đang mặc một chiếc váy màu sáng, còn Phó Hành Chu cũng mặc sơ mi màu sáng, một ngồi một quỳ, tạo nên một khung cảnh rất đẹp. Ôn Dạng dựa vào đầu gối, nghiêng người nói: "Đôi giày cũ hết mẫu rồi, giờ chỉ còn mẫu này thôi."
Phó Hành Chu nắm lấy mắt cá chân cô, nói: "Đôi này cũng được, em thích không?"
Ôn Dạng gật đầu.
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Phó Hành Chu bảo nhân viên mang thêm một đôi khác cho cô thử.
Lúc này, có hai người bước vào cửa hàng.
Lê Mạn khoác tay Trình Ngôn Vũ, vừa bước vào đã ngẩng đầu tìm nhân viên bán hàng, nhưng cùng lúc đó, cả hai đều nhìn thấy hai người đang ngồi ở phía trước.
Là Phó Hành Chu đang giúp Ôn Dạng xỏ giày, còn Ôn Dạng thì đang nói chuyện với anh, mái tóc hơi xoăn được buộc lên, để lộ gương mặt xinh đẹp.