Năm Thứ Hai Sau Hôn Nhân

Chương 55: Nhớ em

Lê Mạn im lặng vài giây rồi trả lời Tần Mộc.

Lê Mạn: [Cứ lo chuyện của cậu đi, lớp yoga của cậu thế nào rồi?]

Tần Mộc trả lời nhanh: [Sắp bắt đầu.]

Lê Mạn đặt điện thoại lên đảo bếp, Trình Ngôn Vũ vừa thắt cà vạt đi ra, đến sô pha lấy túi laptop. Lê Mạn nhìn anh ta, liếc đồng hồ rồi nói: "Cuộc đấu thầu còn một tiếng nữa, bây giờ đi còn kịp không?"

Trình Ngôn Vũ đặt túi laptop lên đảo bếp, rót một cốc nước, lấy một viên thuốc dạ dày uống. Anh ta vừa uống nước vừa nói: "Vu Chiêm đã ở dưới rồi, có thể tới kịp."

Lê Mạn ừ một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cái cậu Vu Chiêm này, tối qua tôi nhắn tin cho cậu ta mà cậu ta không trả lời, thật vô lễ."

Trình Ngôn Vũ đặt cốc xuống, nhìn cô ta, nói: "Tối qua cậu ta làm việc đến ba giờ sáng, chắc quên mất."

Lê Mạn nghe vậy, hờ hững đáp: "Vậy sao?"

Lê Mạn đi đến bên đảo bếp, sửa lại cà vạt cho Trình Ngôn Vũ, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Hôm nay cố gắng nhé."

Trình Ngôn Vũ cúi đầu nhìn cô ta, gật đầu nhẹ, rồi lùi lại một bước, cầm laptop đi ra ngoài. Anh ta cũng mệt mỏi nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo.

Ra ngoài, cánh cửa bạc đóng lại, cả hành lang trở nên lạnh lẽo. Cả khu lầu chỉ có một căn hộ, khiến nó càng thêm tĩnh lặng.

Đi xuống lầu.

Vu Chiêm lái xe đến bên cạnh anh ta, Trình Ngôn Vũ ngồi vào, Vu Chiêm suy nghĩ một chút rồi đưa phần ăn sáng ở ghế phụ cho Trình Ngôn Vũ: "Sếp, còn nóng, anh ăn chút đi."

Trình Ngôn Vũ nhận lấy, bữa sáng nóng hổi khiến anh ta nhớ lại những ngày tháng cũ, mỗi khi ra khỏi phòng đều thấy một bóng hình bên đảo bếp và nụ cười tươi tắn.

Trình Ngôn Vũ mở túi, hỏi Vu Chiêm: "Tối qua Lê Mạn có nhắn tin cho cậu không?"

Vu Chiêm đang lái xe, nghe vậy hơi nhếch mép: "Có, hỏi khi nào anh rảnh, lúc đó chúng ta đang họp báo, định họp xong rồi trả lời nhưng sau đó quên mất."

Trình Ngôn Vũ ừ một tiếng.

Vu Chiêm liếc nhìn anh ta: "Sáng nay giám đốc Lê có cáo trạng không?"

Trình Ngôn Vũ uống một ngụm đậu nành nóng, nói: "Cô ấy chỉ hỏi thôi."

Vu Chiêm à một tiếng, cười khẩy, lái xe về phía trung tâm đấu thầu.

Ôn Dạng và Dư Tình ngày hôm sau cũng ngồi trong văn phòng theo dõi tin tức về Nhất Ngôn. Thấy dư luận đã được kiểm soát, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Dư Tình dựa lưng vào ghế, xoa đầu Ôn Dạng, nói: "Có thể kiểm soát nhanh như vậy, chắc là bạn trai cậu đã ra tay giúp đỡ."

Ôn Dạng quay đầu nhìn cô ấy, hỏi: "Sao cậu biết?"

Dư Tình cười nói: "Đoán thôi. Dù sao cậu cũng là cổ đông của Nhất Ngôn, lại còn là người sáng lập, chắc chắn Phó Hành Chu sẽ giúp một tay để bảo vệ cậu."

Dư Tình không biết rằng công ty đầu tư Khải Tín của Phó Hành Chu đã đầu tư vào Nhất Ngôn. Cô ấy chỉ đơn thuần phân tích theo lẽ thường, giống như chính bản thân cô ấy vậy. Dư Tình cô ghét Trình Ngôn Vũ, nhưng Nhất Ngôn là công ty vô tội, những học sinh sinh viên tham gia sự kiện triển lãm cũng vô tội, huống hồ Ôn Dạng lại là cổ đông kiêm người sáng lập của Nhất Ngôn, cô ấy vẫn mong Nhất Ngôn sẽ ổn.

Tất nhiên, nếu bây giờ Trình Ngôn Vũ bị thương phải nhập viện, thì Dư Tình sẽ rất vui, sẽ nhân cơ hội này mà "đâm" cho anh ta một nhát.

Ôn Dạng cầm cốc giữ nhiệt uống nước, cười cười.

Cô cũng nghĩ như vậy, Phó Hành Chu chắc hẳn cũng quan tâm đến những học sinh bị thương.

Cuộc khủng hoảng dần lắng xuống.

Tài khoản Weibo chính thức của Nhất Ngôn liên tục cập nhật tình hình của những người bị thương, thể hiện thái độ chân thành. Thêm vào đó, một số người mẫu đã lên tiếng chia sẻ sự chu đáo của Nhất Ngôn trong sự kiện triển lãm, giúp Nhất Ngôn lấy lại được một phần hình ảnh.

Nhưng vào ngày hôm sau, Nhất Ngôn đã thua cuộc trong cuộc đấu thầu cho buổi trình diễn thời trang mùa đông.

Tuy nhiên, việc kinh doanh có lúc lên lúc xuống là chuyện bình thường.

Sau đó, Ôn Dạng không còn chú ý nhiều đến tin tức của Nhất Ngôn nữa. Cô đến căn biệt thự để kiểm tra tiến độ thi công, đồng thời bắt đầu phác thảo thiết kế cho hai khách hàng mới. Cả hai đều sở hữu căn hộ duplex, chỉ khác nhau ở chỗ một căn là chung cư, căn còn lại nắm quyền sở hữu 70 năm.

(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)

Một tuần sắp trôi qua.

Đến ngày thứ năm xa nhau, cũng là vào thứ Sáu, Phó Hành Chu gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh phải sang Pháp một tuần. Ôn Dạng đang cặm cụi vẽ, nhìn thấy tin nhắn, cô dừng bút, chống cằm suy nghĩ rồi trả lời.

Ôn Dạng: [Được rồi, anh đi an toàn nhé.]

Phó Hành Chu: [Được.]

Ôn Dạng: [Anh phải đi bây giờ luôn sao?]

Phó Hành Chu: [Máy bay một tiếng nữa sẽ cất cánh.]

Ôn Dạng: [Vậy à...]

Phó Hành Chu: [Anh sẽ về sớm thôi.]

Ôn Dạng: [Ừm, không sao, anh cứ bận việc của anh.]

Phó Hành Chu: [Nhớ em.]

Ôn Dạng hơi khựng lại, đầu ngón tay soạn tin trả lời: [Em cũng vậy.]

Dù cả hai đều đã là người trưởng thành, ngay từ đầu đã nói rõ có thể sẽ không còn những đam mê cuồng nhiệt như thời trẻ, nhưng khi tình cảm sâu đậm, nỗi nhớ vẫn sẽ ập đến.

Năm ngày trôi qua, anh thông báo không thể về, cô chắc chắn cảm thấy thất vọng.

Hai chữ "được rồi" cho thấy sự tiếc nuối của cô.

Ôn Dạng nhìn đồng hồ, lúc này đã là chín giờ rưỡi tối, giờ này chắc anh phải đi làm thủ tục lên máy bay, có lẽ là có việc gấp nên mới quyết định vào phút chót. Cô suy nghĩ một chút, mở camera, chụp một tấm selfie rồi gửi cho anh.

Ôn Dạng: [Tối nay em dùng loại dầu gội mới, hương hoa Fressia.]

* Fressia: hoa Lan Nam Phi

Cô có kỹ năng chụp ảnh rất tốt, chụp cảnh vật, cây cối đều rất đẹp, nhưng selfie thì lại khá qua loa. Cô chỉ chụp mấy kiểu chống cằm, mái tóc hơi xoăn buông xõa trên vai, đôi mắt cong cong mím môi cười nhẹ, ánh sáng hơi tối nhưng đôi mắt lại rất đẹp, long lanh như sương.

Phó Hành Chu thấy tấm ảnh chụp hơi qua loa nhưng vẫn rất thích sự tự nhiên của cô.

Anh lưu lại tấm ảnh, trả lời cô: [Hãng nào? Để anh bảo dì Chung mua vài chai.]

Ôn Dạng: [Em có đặt thêm hai chai nữa, mai em mang qua câu lạc bộ.]

Phó Hành Chu: [Ừ.]

Vậy là anh càng nhớ cô hơn.

Ôn Dạng hỏi: [Bây giờ anh đang ở đâu? Đang trên đường hay ở sân bay?]

Phó Hành Chu giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Ôn Dạng.

Đó là hình ảnh tại khu vực kiểm tra an ninh, anh chụp một cách ngẫu nhiên, nhưng cho ra bố cục và cảnh vật đều rất đẹp, chỉ chụp tấm biển chỉ dẫn nhưng vẫn cảm nhận được sự vội vã của chuyến bay đêm.

Phó Hành Chu: [Anh đang ở trước cổng kiểm tra an ninh.]

Ôn Dạng: [Đến nơi nhớ nhắn tin cho em.]

Phó Hành Chu: [Được, mệt thì ngủ sớm, anh đến nơi sẽ báo với em.]

Ôn Dạng: [Ừm.]

Một lúc sau, anh lên máy bay, Ôn Dạng bắt đầu vẽ. Dư Tình có vẻ hơi buồn ngủ, ôm laptop vào lòng, ngáp dài nói: "Tớ sắp không vẽ nổi nữa."

Ôn Dạng để cô tựa vào mình, nói: "Vậy thì ngủ đi."

Dư Tình suy nghĩ một lúc: "Ừ được, tớ ngủ trước nhé, đừng thức quá khuya."

"Ừm."

Dư Tình điều chỉnh máy tính, nằm xuống rồi ngủ.

Ôn Dạng tiếp tục công việc của mình, làm việc đến khoảng hai giờ sáng mới đi ngủ.

Giữa trưa hôm sau.

Phó Hành Chu đến Paris và gửi tin nhắn cho cô.

Những ngày sau đó, anh khá bận rộn, trả lời tin nhắn không nhanh lắm, Ôn Dạng cũng có thể hiểu.

Hôm nay.

Lục Trạm liên lạc với Ôn Dạng, căn nhà của anh ta đang được cải tạo, anh ta gửi cho Ôn Dạng một bức ảnh hiện trường thi công và nói đùa: [Nhìn hình thức sơ bộ này đi, đẹp không?]

Ôn Dạng cười đáp: [Do tôi thiết kế mà, sao không đẹp được.]

Lục Trạm: [Ồ, tự tin quá nhỉ.]

Ôn Dạng: [Hi hi.]

Lục Trạm: [Nhưng mà thiết kế thật sự rất đẹp, thẩm mỹ của cô không tệ.]

Ôn Dạng: [Cảm ơn lời khen của ngài Lục.]

Lục Trạm: [Lại khách sáo rồi, đúng rồi, cô biết Phó Hành Chu đang ở Paris không?]

Ôn Dạng: [Biết rồi.]

Lục Trạm: [Vậy là lần này hai người xa nhau khá lâu đó.]

Ôn Dạng: [Không sao.]

Lục Trạm: [Chậc chậc, nhưng không cách nào khác, lần này cậu ta buộc phải đi thôi. Mẹ cậu ta bị bệnh, nhất định phải phẫu thuật.]

Ôn Dạng sững sờ.

Cô nhanh chóng nhắn tin: [Mẹ anh ấy sao vậy?]

Lục Trạm ngập ngừng: [Hả? Cậu ta không nói cho cô biết à?]

Ôn Dạng lắc đầu: [Không có.]

Lục Trạm: [Chắc cậu ta không muốn cô lo lắng. Thực ra chỉ là phẫu thuật ung thư vυ' thôi, mẹ cậu ta cũng giấu cậu ta, đến tuần trước mới chịu nói.]

Ôn Dạng nhìn tin nhắn của Lục Trạm.

Cô nhớ lại lời Phó Hành Chu nói, kể từ khi cha anh mất, mẹ anh không chịu được cú sốc, luôn ở nước ngoài và ít khi về nhà. Bây giờ lại bị bệnh mà còn giấu anh, thảo nào anh phải vội vã đến Paris như vậy, thậm chí còn đi ngay trong đêm.

Ôn Dạng mím môi.

Cô mở tin nhắn của Phó Hành Chu, nhìn chằm chằm một lúc, rồi nhắn tin.

Ôn Dạng: [Anh giấu em.]

Phó Hành Chu mấy phút sau mới trả lời: [Hả?]

Ôn Dạng: [Chuyện mẹ anh.]

Phó Hành Chu dừng lại, đoán được là Lục Trạm nói cho cô biết, anh nhắn lại: [Không muốn em lo lắng, thất ra cũng không phải chuyện gì lớn, bên đây điều kiện y tế rất tốt, chỉ là mẹ anh không muốn làm phẫu thuật, cần người khuyên nhủ.]

Ôn Dạng: [Òm (icon mím môi)]

Phó Hành Chu: [Ngoan nào.]

Ôn Dạng lập tức trả lời: [Vậy mẹ anh bây giờ thế nào rồi? Bác gái đã đồng ý phẫu thuật chưa?]

Phó Hành Chu: [Sắp rồi.]

Ôn Dạng: [Ừm, anh chăm sóc mẹ anh thật tốt nhé.]

Phó Hành Chu: [Ừ, em đừng lo.]

Ôn Dạng: [Ừm.]

(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)

Cô cầm điện thoại, nhìn tin nhắn mà ngẩn người. Dư Tình rửa tay xong, ngồi xuống, liếc nhìn cô: "Cậu đang nghĩ gì thế?"

Ôn Dạng sực tỉnh, cô nhìn Dư Tình, thở dài, nói: "Mẹ của Phó Hành Chu phải phẫu thuật ung thư vυ', anh ấy đã đến Paris."

"Phẫu thuật ung thư vυ'?"

Dư Tình giật mình: "Nghe có vẻ nghiêm trọng."

Ôn Dạng gật đầu.

Dư Tình chống cằm: "Ai ngờ gia đình tổng tài cũng có những nỗi đau bình thường như vậy."

Ôn Dạng bất lực: "Chắc chắn rồi."

Dư Tình nhìn Ôn Dạng: "Cậu mới biết à?"

Ôn Dạng gật đầu.

Cô nhìn vào bản thiết kế trên máy tính, vừa vẽ vừa vô thức click vào trang đặt vé máy bay. Cô nhìn vào những tấm vé đi Paris, chống cằm suy nghĩ. Có lẽ Phó Hành Chu đủ trưởng thành để gánh vác mọi chuyện, còn cô có thể ở lại Nam Thành chờ anh trở về. Nhưng không hiểu sao, với tư cách bạn gái, cô vẫn muốn làm điều gì đó.

Khi nhận ra, cô đã mua xong vé máy bay đi Paris.

Nhìn tấm vé điện tử hiện lên, lòng Ôn Dạng cũng yên tâm hơn. Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Dư Tình quay đầu nhìn cô: "Hả?"

Giây lát sau, Dư Tình nhìn thấy thông báo đặt vé máy bay thành công trên màn hình, cô ấy dựa lưng vào ghế: "Biết ngay mà."

Ôn Dạng mỉm cười nhẹ nhàng: "Lát nữa phiền cậu đưa tớ ra sân bay nhé."

Dư Tình gật đầu: "Không thành vấn đề, may quá năm nay chúng ta mới xin visa, vừa hay lúc này dùng đến."

Ôn Dạng nói: "Đúng may thật."

Thật ra, sau khi về nước, Dư Tình dự định cuối tháng ba sẽ đi Pháp gặp lại một đàn anh kiến trúc sư, nên cả hai đã cùng nhau xin làm visa. Không ngờ visa này lại dùng để Ôn Dạng đi thăm bạn trai, quả thật rất đáng.

Hai người cùng xuống lầu, đi về Nhã Các. Ôn Dạng vào phòng để thu dọn hành lý, Dư Tình ngồi trên giường nhìn cô. Có lúc Dư Tình lại rất ngưỡng mộ sự dũng cảm của Ôn Dạng, cô luôn sẵn sàng làm những điều mình muốn và không hối hận.

Đổi lại là Dư Tình cô, nếu bạn trai không bảo cô đi, chắc chắn cô sẽ không dám đi, giống như tình cảm của cô ấy dành cho Từ Nhứ vậy. Rõ ràng thích người ta, nhưng lại sợ thay đổi hiện trạng mà không dám bắt đầu.

Thời tiết ở Paris lúc này cũng tương tự như ở Nam Thành, nhưng lạnh hơn một chút. Ôn Dạng mang thêm nhiều quần áo ấm, đồng thời mang theo cả máy tính. Dư Tình lái chiếc xe mini của mình đưa Ôn Dạng đến sân bay Nam Thành.

Cô ấy nói: "Chú ý an toàn nhé, nhớ nhắn tin cho tớ."

Ôn Dạng đã mua gói dữ liệu quốc tế, cô gật đầu: "Sẽ mà."

Dư Tình véo má cô, nhấn ga, nhanh chóng đến sân bay. Cô ấy cùng Ôn Dạng vào bên trong.

Chờ hơn một tiếng đồng hồ.

Ôn Dạng lên máy bay, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.

Ôn Dạng nhìn tấm vé trên tay, đây là lần đầu tiên cô đến Paris. Trước đây, cô và Dư Tình đã từng đến Singapore để gặp một giáo sư, sau đó cả hai đã ở lại Singapore chơi khoảng hai tuần.

Máy bay bay lên cao, chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng. Ôn Dạng vừa vẽ bản thảo vừa thỉnh thoảng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Trong tiếng nói chuyện pha trộn giữa tiếng Pháp, tiếng Anh và tiếng Trung, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Charles-de-Gaulle.

Bầu trời đêm khá lạnh. Ôn Dạng quàng khăn lên cổ, gọi điện cho Phó Hành Chu.

Đợi hai tiếng tút.

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên: "A lô?"

Ôn Dạng nhẹ nhàng nói: "Em đang ở sân bay Charles-de-Gaulle, đến chỗ anh mất bao lâu?"

Phó Hành Chu hơi sững sờ.

Anh đứng dậy khỏi ghế dài, đi về phía cửa sổ: "Em đến đâu? Lặp lại lần nữa."

Ôn Dạng cong mắt: "Sân bay Charles-de-Gaulle, là sân bay quốc tế của Paris mà, đúng không?"

Phó Hành Chu im lặng vài giây, nắm chặt điện thoại: "Em ở đó chờ anh, anh sẽ đến đón em."

Ôn Dạng dịu dàng nói: "Vậy được."