Ôn Dạng không kìm được đưa tay sờ vào chiếc vòng cổ. Vòng cổ nhỏ xinh, tinh xảo, là kiểu dáng thông dụng. Ban đầu trà và hải sâm đã rất tâm lý rồi, không ngờ anh còn tỉ mỉ mua thêm cả dây chuyền.
Sau khi đeo xong, Phó Hành Chu nói: “Nhìn xem thích không?”
Hôm nay Ôn Dạng mặc một chiếc áo len rộng rãi, cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh, vòng cổ vừa vặn nằm trên đó. Trước mặt có một chiếc cửa sổ kính lớn in bóng hình Ôn Dạng ngồi trên sofa, đeo chiếc vòng cổ trông thật tinh xảo và đẹp mắt.
Ôn Dạng mỉm cười, sờ vào vòng cổ rồi quay đầu nhìn anh: "Thích, đẹp lắm.”
Nghe vậy, Phó Hành Chu cũng yên tâm.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần. Ôn Dạng thuận theo tựa vào lòng anh, Phó Hành Chu ôm eo cô, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước vanhi cô, cúi đầu hỏi: “Ngoài chụp ảnh, em còn sở thích gì không?”
Ôn Dạng lười biếng tựa vào anh, đáp: “Trước đây em thích nấu ăn, đọc tạp chí, nhưng bây giờ công việc bận rộn, hầu như không còn sở thích nào nữa.”
Phó Hành Chu nhướng mày.
Ôn Dạng nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Còn anh thì sao?”
Phó Hành Chu cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp của cô: “Không hẳn sở thích, phần lớn chỉ là thói quen thôi.”
Nghe đến đây, Ôn Dạng nhớ lại thời gian khi hai người bàn về bản vẽ thiết kế nhà, anh sống rất có quy luật. Chạy bộ buổi sáng, đọc sách, xem tin tức, họp hành, đàm phán, tất cả đều là thói quen. Ôn Dạng nghĩ đến bản thân, cô cười: “So với anh, em giống như con cá mặn rồi.”
* cá mặn: miêu tả những người sống một cuộc sống bình thường, không làm gì vĩ đại, thậm chí là nhàm chán
Phó Hành Chu cười nhẹ: “Giống chỗ nào?”
Ôn Dạng cười nói: “Ăn, uống, ngủ rồi vẽ bản thảo, ngày đêm lộn xộn.”
Phó Hành Chu cũng nhớ lại lần trước khi thiết kế nhà, hai người liên lạc với nhau. Ban đêm anh bận xong công việc trở về nhà, bất kể lúc nào nhắn tin cho cô, cô đều online. Buổi sáng anh trả lời tin nhắn cô gửi lúc nửa đêm, cô thường phải mười đến mười một giờ mới trả lời lại, đó là lúc cô vừa thức dậy. So sánh khoảng cách giữa hai ba giờ sáng và mười mười một giờ sáng, anh cũng đoán được giờ giấc sinh hoạt của cô.
Anh véo nhẹ mũi cô: “Thoải mái là tốt nhất.”
Ôn Dạng cười tươi, hàng mi cong cong, làn da mịn màng, ngũ quan hài hoài hút mắt, dù nhìn bao nhiêu lần vẫn khiến người khác muốn ngắm cô mãi, muốn chú ý đến cô.
Sau khi cười, ánh mắt hai người dây dưa nhau. Ôn Dạng hơi động đậy, hàng mi khẽ rung. Phó Hành Chu nhìn cô vài giây, cúi xuống hôn lên trán cô.
Khoảnh khắc ấy, tim Ôn Dạng đập loạn nhịp. Cô không phải là cô gái ngây thơ không hiểu chuyện đời, cảm nhận được l*иg ngực vững chãi của anh và hơi thở anh bao trùm lấy cô. Sau khi hôn xong, Phó Hành Chu véo nhẹ cằm cô.
Trái tim Ôn Dạng đập mạnh đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng nhịp đập nơi l*иg ngực.
Trạng thái hồi hộp này kéo dài đến khi về đến căn hộ Nhã Các. Vừa bước vào cửa, Dư Tình đang ngồi trên sofa gặm táo xem bản thảo. Thấy Ôn Dạng bước vào, cô ấy cười hỏi: “Cuối cùng cũng về rồi hả? Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Ôn Dạng cúi người đổi giày, treo túi xách lên, đáp: “Chưa tới mười một giờ mà.”
Dư Tình tặc lưỡi hai tiếng: “Chưa tới mười một giờ, vậy tớ nên khen cậu về đúng lúc hay chê sao cậu lại về giờ này mà không trễ thêm chút nữa đây?”
Tai Ôn Dạng hơi nóng lên, cô ngồi xuống sofa, tháo khăn quàng cổ ra, lườm Dư Tình một cái.
Dư Tình cười ha hả, nhìn thấy Ôn Dạng gấp khăn quàng cổ, trên cổ lấp lánh thứ gì đó, Dư Tình khẽ khựng lại: “Cổ cậu là gì thế? Dây chuyền à?"
Ôn Dạng giơ tay sờ vào trên cổ, gật đầu: “Ừ.”
Dư Tình “wow” một tiếng, bước xuống khỏi sofa, tiến lại gần nhìn kỹ: “Phó Hành Chu tặng?"
Ôn Dạng gật đầu.
“Móa, hình như đây là chuỗi kim cương Hải Đường Tâm, đắt lắm đó.”
Ôn Dạng nghe vậy, cầm sợi dây chuyền: “Cái này á?”
Dư Tình gật đầu, ngồi xuống cạnh Ôn Dạng, lấy điện thoại ra, tìm một thương hiệu rồi đưa cho Ôn Dạng xem. Đó là một thương hiệu trang sức cao cấp của Hong Kong, giá cả không những đắt đỏ mà mỗi thiết kế chỉ có duy nhất một mẫu. Mẫu của Ôn Dạng chính là sản phẩm mới duy nhất sẽ ra mắt vào cuối năm nay, với thông điệp hoa hải đường tượng trưng cho nỗi nhớ, nên chuỗi kim cương Hải Đường Tâm cũng mang chủ đề về sự hoài niệm.
Tất nhiên, hoa hải đường còn có ý nghĩa khác như dịu dàng, xinh đẹp, quả thật rất phù hợp với Ôn Dạng.
Thêm việc Phó Hành Chu tặng sợi dây chuyền này, thông điệp càng rõ ràng hơn.
Dư Tình: “Chết tiệt, quá sâu sắc rồi.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Dạng biết sợi dây chuyền này mang nhiều ý nghĩa đến vậy. Phó Hành Chu không hề nói gì, tất cả đều từ suy đoán của Dư Tình, nhưng việc anh đưa tặng nó cũng đã thể hiện tất cả.
Ôn Dạng nhìn Dư Tình: “Sao cậu biết về thương hiệu này vậy?”
Dư Tình lướt hết thông tin về dây chuyền đó, ngẩng đầu nói: “Thỉnh thoảng tớ cũng theo dõi xu hướng của các thương hiệu lớn mà.”
Nghe vậy, Ôn Dạng gật đầu.
Dư Tình quả thật rất hay quan tâm đến các thương hiệu. Nhìn Ôn Dạng khuôn mặt đỏ ửng, Dư Tình tiến lại gần véo má cô, cười tinh quái hỏi: “Tối nay hai người đã…”
Ôn Dạng nhìn thẳng vào ánh mắt của Dư Tình.
Cảm giác khi bị véo má làm cô nhớ đến cái chạm cằm của Phó Hành Chu, cảm giác ấm nóng đã tản đi lại ùa về. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh hỏi Dư Tình: “Cậu đang nghĩ gì thế?"
Dư Tình thấy vẻ mặt của Ôn Dạng, bật cười.
Mặc dù Dư Tình chưa từng có kinh nghiệm nhưng không phải không biết gì. Mới chỉ là ngày thứ hai bên nhau, Phó Hành Chu chắc chắn sẽ không vội vã với Ôn Dạng, nhưng cách họ bên nhau chắc chắn không hề giống với trước kia.
Mặt Ôn Dạng càng đỏ hơn.
Bị Dư Tình nhìn chằm chằm, cô đành đá cô ấy một cái.
Lúc này, Dư Tình chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô ấy nghiêm túc nhìn Ôn Dạng nói: “Thời gian tổ chức tiệc tân gia của Từ Nhứ đã được chốt rồi. Tối nay anh ta gửi thiệp mời cho mình, trong đó cũng có cả cậu. Chúng ta đi chứ?”
Ôn Dạng ngớ người, hỏi: “Khi nào vậy?”
Dư Tình nói một ngày.
“Thứ bảy tuần sau.”
Ôn Dạng im lặng một lúc.
Thấy cô như vậy, Dư Tình nói: “Theo lý thì chúng ta nên đi. Trước hết, nhà là do mình thiết kế, còn việc giám sát sửa chữa là do cậu giúp đỡ. Từ Nhứ mời là chuyện hợp lý, nhưng anh ta gửi thiệp cho mình mà không gửi cho cậu cũng có lý do, cậu hiểu mà.”
Ôn Dạng hiểu. Bởi vì Trình Ngôn Vũ cũng sẽ có mặt.
Anh ta có thể sẽ đến. Là bạn thân của Từ Nhứ, năm đó khi Từ Nhứ chuyển trường vào học ở trường trung học Nam An 1, người bạn đầu tiên mà anh kết thân chính là Trình Ngôn Vũ. Từ Nhứ chỉ học ở Nam An được một năm sau đó lại chuyển đi, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với Trình Ngôn Vũ. Khi hai người kết hôn, Từ Nhứ là phù rể, mối quan hệ này rõ ràng không hề nông cạn, là người bạn đặc biệt duy nhất của Từ Nhứ.
Vậy thì Trình Ngôn Vũ làm sao có thể vắng mặt được.
Ôn Dạng tựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại, Dư Tình nhìn cô, hỏi: “Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày gặp lại Trình Ngôn Vũ, trong thời gian ly hôn, Ôn Dạng đã xóa hết tất cả những gì liên quan đến anh ta, bao gồm tất cả ảnh, thông tin liên lạc. Khi họ ly hôn, thật sự không mấy tốt đẹp, Ôn Dạng chẳng giữ lại bất cứ thứ gì của anh ta. Đau đớn đến mức tàn nhẫn.
Dư Tình rất lo lắng nếu họ gặp lại, tuy cô hy vọng Ôn Dạng có thể mỉm cười đối diện, nhưng vẫn không thể ngừng lo âu.
Ôn Dạng cố gắng nghĩ về một số hình ảnh, nhưng dường như mọi thứ đều nhạt dần, ngay cả nỗi đau cũng thay đổi, chỉ còn lại một chút cảm giác âm ỉ. Tính ra, cô vẫn là người may mắn.
Sau ly hôn có sự đồng hành của Dư Tình, sự thấu hiểu của cha mẹ, cô nhanh chóng tìm thấy những việc mình có thể làm.
Và còn gặp được Phó Hành Chu.
Dù là pháo hoa, đèn hoa sen hay cả việc chụp ảnh, tất cả đều che lấp những nỗi đau đã từng xé toạc. Cô suy nghĩ một chút, rồi nói với Dư Tình: “Đi thôi, đâu phải lỗi của tớ.”
Dư Tình xoa đầu cô: “Vậy cậu phải hứa với tớ, hãy thoải mái, bình tĩnh.”
Ôn Dạng mỉm cười.
“Tớ sẽ cố gắng.”
Dư Tình cười, lại xoa đầu cô mạnh hơn.
Ôn Dạng vỗ tay cô ấy, dây chuyền trên cổ đong đưa lóe sáng khi cô cười, trông rất đẹp.
Ngôi nhà 63 mét vuông cần cải tạo được Trần Xương tìm một đội thi công khác, có kinh nghiệm hơn để bắt đầu công việc. Bên Lục Trạm thì không cần Ôn Dạng thuê đội thi công, vì anh ta có người quen ở Hồng Kông, vừa nhận được bản thiết kế là bắt tay vào làm.
Sau khi Phó Hành Chu đến Hồng Kông, anh gửi tin nhắn cho Ôn Dạng.
Lúc đó Ôn Dạng đang tính toán sổ sách, cô chụp màn hình gửi cho anh.
Phó Hành Chu: [Studio không có kế toán à?]
Ôn Dạng: [Trước mắt do em phụ trách.]
Phó Hành Chu nhướn mày: [Em giỏi nhiều thứ ghê.]
Ôn Dạng: [Hi hi.]
Phó Hành Chu: [Đừng mệt mỏi quá đấy nhé.]
Ôn Dạng: [Yes sir.]
Cô trả lời một cách nhí nhảnh, đáng yêu, Phó Hành Chu mỉm cười. Tưởng Dược đứng cạnh anh, nhìn vào đôi mắt ánh lên niềm vui của anh, biết ngay là đang nhắn tin với cô Ôn. Tính ra tổng giám đốc Phó hơn cô Ôn khoảng bốn tuổi, với tính cách của anh thì chắc chắn là sẽ nuông chiều cô.
Sau khi hoàn thành việc cải tạo nhà ở Hoa Thành Tứ Quý, Ôn Dạng còn có ba khách hàng khác, đồng thời cũng phải lo việc quay video. Cô dành một ngày để dẫn mọi người trong studio quay một video quảng bá cho studio Vân Xích.
Mọi người đều mặc váy xinh đẹp, nam thì mặc quần tây sơ mi trắng. Ôn Dạng giới thiệu studio, phần dẫn dắt tự nhiên như đang ghi lại cuộc sống thường ngày. Dư Tình cắt tóc ngắn đến vai, trông vô cùng gọn gàng, mặc bộ đồ công sở, không nói lời nào nhưng nhìn rất lạnh lùng. Đào Lật thì giống như một nàng tiên nhỏ, để mái thưa, mặc váy hoa nhí đáng yêu vô cùng. Trợ lý nhỏ Chung Đồng đeo kính, trông nho nhã. Anh chàng quản lý kinh doanh Tống Viễn Phương cũng là kiểu người nho nhã, quần dài áo sơ mi trắng, tươm tất gọn gàng.
Ôn Dạng giới thiệu từng người một qua máy quay, ai cũng vẫy tay chào. Ôn Dạng mỉm cười rạng rỡ, nổi bật nhất và xinh đẹp nhất, có cảm giác như mối tình đầu vậy. Studio toàn những người trẻ, ai cũng xinh đẹp và cuốn hút, vừa đăng lên là lượt xem tăng vọt, số lượng người theo dõi cũng tăng lên nhanh chóng.
Dư Tình trầm trồ: “Chúng ta có số làm truyền thông đấy chứ?”
Ôn Dạng nhìn lượt xem, nhún vai.
Thật ra cô không hề hay biết, có người vẫn âm thầm đầu tư bơm lưu lượng cho cô.
Chiều ngày Từ Nhứ dọn vào nhà mới, anh ta đã đặt nhà hàng vào buổi tối. Chưa đến bốn giờ, Dư Tình đã kéo Ôn Dạng về nhà để chuẩn bị và chọn đồ cho cô.
Ôn Dạng pha hai cốc trà táo đỏ để uống, trong khi Dư Tình cứ lôi hết bộ này đến bộ khác để thử cho cô.
Ôn Dạng nói: “Không cần quá cầu kỳ đâu, mặc đơn giản thôi là được rồi.”
Dư Tình nhìn cô: “Vậy cậu thấy nên mặc thế nào?”
Ôn Dạng nhìn qua đống đồ trong tay Dư Tình, chọn một chiếc áo sơ mi tay phồng thường mặc đi làm, kết hợp với chân váy màu hồng nhạt, vừa đơn giản vừa thoải mái, không quá phô trương.
Dư Tình nhớ lại hình ảnh Ôn Dạng mặc bộ đồ này, lập tức gật đầu: “Được đấy, quả nhiên là cậu hiểu mình nhất, bộ này vừa đẹp vừa thuần dục.”
Ôn Dạng véo Dư Tình: “Cái gì mà thuần dục."
Dư Tình cười lớn.
Phải công nhận là bộ đồ này rất đẹp, Ôn Dạng mặc lên rất dịu dàng, thanh thoát và cao cấp.
Chọn xong đồ, cả hai cùng thay quần áo. Dư Tình chọn một chiếc váy dài ôm sát eo. Thời tiết có dấu hiệu ấm lên nên không cần mặc áo len, chỉ cần mang theo áo khoác để dự phòng.
(bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Khu chung cư Thiên Việt.
Ôn Dạng và Dư Tình đã đến đây nhiều lần, mật mã mà Từ Nhứ cho vẫn có thể sử dụng, anh ta cũng chẳng buồn đổi. Hai người vừa bước vào nhà, bên trong đã ồn ào bởi một đám người. Từ Nhứ đang phân phát đồ ăn cho mọi người, không ít người đang ngồi trên ghế sofa chơi game, một số thì ôm điện thoại chơi "Punk Bạo Đồ".
Từ Nhứ ngẩng đầu lên thấy Ôn Dạng và Dư Tình đến, lập tức không khách sáo nói: “Lại đây giúp phát đồ đi.”
Dư Tình đi đôi giày cao gót, mặc một chiếc váy ôm sát, rõ ràng là không thể làm việc, nghe vậy cô liền trợn mắt: “Phát cái gì, chẳng phải anh đang phát đó sao?”
“Phát đồ là muốn mạng cô à?” Từ Nhứ đáp lại.
Ôn Dạng mỉm cười tiến đến giúp đỡ, Từ Nhứ thấy cô nhẹ nhàng chào hỏi: “Ôn Dạng.”
Ôn Dạng mỉm cười đáp lại.
Từ Nhứ nhìn cô thật sự đến giúp, tâm trạng có phần phức tạp. Anh ta nhìn ra cửa, rồi lại thu ánh mắt về. Bạn bè của Từ Nhứ rất đông, một vài người trong phòng gọi anh ta, trong phòng có mô hình game, nghe thấy tiếng động, anh ta liền chạy đến nói: “Đừng có động vào mô hình của tôi.”
Dư Tình bĩu môi: “Nhìn xem, anh ta đúng là phiền phức chết đi được.”
Ôn Dạng cười, tiếp tục mang hoa quả ra để xuống, vài người bạn của Từ Nhứ làm cùng công ty thấy cô, ánh mắt lập tức sáng lên. Ôn Dạng không để ý đến những ánh mắt đó, quay lại quầy bếp tiếp tục giúp đỡ. Dư Tình miệng thì bảo không muốn giúp, nhưng tay vẫn thoăn thoắt phụ giúp Ôn Dạng. Dư Tình bóc gỡ hộp hoa quả, vừa bóc vừa xù lông, Ôn Dạng cười bảo cô ấy so đo làm gì, hai người vừa nói chuyện vừa làm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ hành lang, Trình Ngôn Vũ mặc bộ vest chỉnh tề, xách đồ bước vào. Vừa lúc đó, Ôn Dạng ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau.
Nhìn người đàn ông trước cửa, quen thuộc mà giờ đã trở nên xa lạ, cô bỗng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá. Nhìn anh ta vài giây, cô liền cúi đầu xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm, tiếp tục làm việc của mình.
Thật sự không có chút cảm xúc nào.
Khi cúi đầu, sợi dây chuyền trên cổ cô đong đưa một chút.
Trình Ngôn Vũ nhìn Ôn Dạng đứng cạnh đảo bếp. Cô buộc tóc lên, cài thêm chiếc nơ bướm phía sau, dịu dàng và xinh đẹp tựa như dáng vẻ của cô ngày trước. Anh ta ngẩn người một lúc, đến khi nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm của cô, anh ta mới dừng lại, chấn tĩnh, xách đồ vào trong rồi đặt đồ lên chỗ đã được mọi người bày sẵn.
Có người nhìn thấy anh ta lập tức gọi anh ta qua, Trình Ngôn Vũ mỉm cười, bước tới và ngồi xuống sofa. Một người bạn liếc nhìn anh ta, rồi lại nhìn về phía Ôn Dạng không xa. Trình Ngôn Vũ vẫn giữ nụ cười, không để tâm đến ánh mắt đó, điềm nhiên như không có việc gì.
Ánh mắt của anh ta lại lướt qua nhóm đồng nghiệp nam của Từ Nhứ đang nhìn về phía đảo bếp với ánh mắt sáng rực, họ đang nhìn ai thì quá rõ ràng rồi. Trình Ngôn Vũ không tỏ vẻ gì khác.
Dư Tình liếc nhìn Trình Ngôn Vũ khi anh ta bước vào, không giấu nổi sự khó chịu, cô hậm hực lườm anh ta một cái. Khi Trình Ngôn Vũ đến ngồi, Dư Tình đến gần Ôn Dạng, nhìn nét mặt của cô, thấy cô không có biểu cảm gì mới thở phào nhẹ nhõm. Dư Tình cố tình đưa cho Ôn Dạng một quả táo cắt đôi. Ôn Dạng miễn cưỡng cắn một miếng, liếc nhìn Dư Tình.
Dư Tình cười ha ha trêu đùa: “Ngon không? Tên chó má Từ Nhứ nói quả táo này đắt lắm đấy.”
Ôn Dạng nhai vài miếng, rồi đáp: “Cũng ngọt.”
Dư Tình thấy Ôn Dạng không bị ảnh hưởng nhiều, trong lòng mới nhẹ nhõm hơn. Dư Tình nói: “Ngọt thì ăn nhiều vào, lát nữa chúng ta mang về một ít.”
Ôn Dạng cười nói: “Không hay lắm đâu.”
“Không sao, cứ lấy.”
Ôn Dạng bất đắc dĩ: "Cũng được."
Trái cây đã cắt xong, bày thành một đĩa. Ôn Dạng bưng đĩa đến đặt lên bàn trà nơi mọi người đang ngồi quây quần. Khi cô vừa đến, ánh mắt họ lại quét về phía cô, Trình Ngôn Vũ cũng nhận ra điều đó.
Giữa bàn trà và đám người.
Ôn Dạng tỏ ra tự nhiên nhưng không bao giờ chủ động nhìn về phía Trình Ngôn Vũ. Cô gái từng trong mắt chỉ có anh ta giờ ánh mắt đã không còn sáng lên mỗi khi gặp nữa.
Dư Tình chạy tới kéo Ôn Dạng, chỉ cho cô xem thứ gì đó. Ôn Dạng cúi đầu nhìn, bật cười. Từ Nhứ đã đặt một mô hình "cục c*c" trong tủ rượu, Dư Tình liếc mắt: "Tên này thật vô lý.”
Ôn Dạng vừa cười vừa nhìn lại, má lúm hiện lên rõ ràng, đôi mắt cong cong, trông rất xinh đẹp.
Mấy người đàn ông tụ lại bàn tán.
“Xinh đẹp thế, không biết có bạn trai chưa nhỉ.”
Trình Ngôn Vũ nghe thấy tất cả.
Một người bạn nhìn Trình Ngôn Vũ, anh ta vẫn chỉ cười.
Một lúc sau, Từ Nhứ bước ra, vài đứa nhóc cũng bị gọi ra theo. Vừa định gọi Ôn Dạng, ánh mắt Từ Nhứ đã thấy Trình Ngôn Vũ. Trình Ngôn Vũ giơ tay ra hiệu cho anh ta, Từ Nhứ khựng lại, bước đến cầm một miếng táo cắn: "Đến khi nào vậy?”
Trình Ngôn Vũ cười đáp: “Vừa mới tới thôi.”
Từ Nhứ gật đầu: "Giúp một tay, đem mấy cái ghế trong phòng ra đi.”
Trình Ngôn Vũ đứng dậy: "Được thôi.”
Anh ta đứng dậy đi vào phòng lấy ghế. Khi đó, Từ Nhứ mới đi về phía Ôn Dạng, nhìn cô đang dọn bàn, anh ta nhẹ giọng nói: “Lát nữa sẽ có đại tiệc hải sản, tôi đã gọi người mang tới rồi.”
Dư Tình nghe vậy: “Hào phóng thế.”
Từ Nhứ chống nạnh: "Nói gì vậy, tôi có bao giờ keo kiệt đâu.”
Dư Tình tặc lưỡi hai tiếng.
Ôn Dạng đứng bên cạnh nghe vậy cũng cười.
Từ Nhứ thấy Ôn Dạng cười, trong lòng mới thở phào.
Bàn ghế được xếp lại thành một bàn dài. Một nhóm người quây quần quanh bàn. Nhà hàng hải sản mang đồ ăn tới. Các chàng trai ngồi bên kia, các cô gái ngồi bên này, những cặp đôi và trẻ em ngồi giữa, náo nhiệt mà vui vẻ. Ôn Dạng ngồi đầu bàn cùng Dư Tình, còn Trình Ngôn Vũ ngồi cuối bàn bên kia, bên cạnh là Từ Nhứ.
Giữa họ là hơn mười người.
Ôn Dạng vừa ăn hải sản vừa trò chuyện với Dư Tình, thỉnh thoảng chăm sóc mấy đứa trẻ bên cạnh. Đôi lúc cô cũng thấy Trình Ngôn Vũ đứng dậy lấy đồ, nhưng ánh mắt cô hầu như không dừng lại ở anh ta.
Bóng dáng ấy đã trở thành tàn ảnh, không còn hình dáng nào thực nữa.
Sau bữa ăn.
Lúc dùng điểm tẩm, điện thoại Ôn Dạng vang lên, tin nhắn đến từ Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu: [Em ở Thiên Việt à?]
Ôn Dạng trả lời: [Ừm.]
Phó Hành Chu: [Ăn xong chưa?]
Ôn Dạng: [Ăn rồi.]
Phó Hành Chu: [Xuống đây.]
Ôn Dạng khựng lại: [Anh về rồi?]
Phó Hành Chu: [Ừ, vừa tới.]
Ôn Dạng nở nụ cười: [Vâng.]
Cô biết Phó Hành Chu đã biết chuyện cô nhập bọn Từ Nhứ, vì trong danh sách quà tặng có chữ ký của Tưởng Dược. Dư Tình thấy Ôn Dạng cười, ghé qua nhìn, thấy ảnh đại diện của Phó Hành Chu.
Dư Tình lập tức chậc chậc hai tiếng.
Ôn Dạng đứng dậy nói với cô ấy: “Tớ đi trước đây.”
Dư Tình nhéo cô: “Đi nhanh đi.”
“Ừ.”
Ôn Dạng đứng dậy tìm Từ Nhứ nhưng phát hiện anh ta không có ở đó, nên không nói gì thêm. Cô nhắn tin rồi xách túi xuống lầu. Bên ngoài đỗ một chiếc xe màu đen. Ôn Dạng bước tới, thấy Tưởng Dược đang ngồi ở ghế lái, anh ta lập tức tháo dây an toàn định xuống xe nhưng cô không cho anh ta cơ hội, kéo cửa ghế sau ngồi vào.
Phó Hành Chu ngồi trong xe, đang xem tài liệu, quay đầu nhìn cô vào, đưa tay nắm tay cô một cái.
Ôn Dạng ngồi vững.
Cửa xe đóng lại, Tưởng Dược trở lại ghế lái, khởi động xe.
Lúc này, từ ban công tòa nhà Thiên Việt, Trình Ngôn Vũ nhìn thấy Ôn Dạng đi ra khỏi cổng khu chung cư, cúi người lên một chiếc xe màu đen, có một người đàn ông đóng cửa xe cho cô.
Chiếc xe màu đen lăn bánh rời đi.
Phía sau là biển số xe màu vàng và đen.
Từ Nhứ cũng nhìn thấy.
Trình Ngôn Vũ nắm chặt tay vịn ban công, quay sang hỏi Từ Nhứ: "Đó là biển số xe Hồng Kông à?”
—
- Grey -