Khung cảnh trắng xóa khắp trời, chỉ có người phụ nữ trong vòng tay anh là rực rỡ. Phó Hành Chu giơ tay lau bông tuyết trên chóp mũi Ôn Dạng. Ngón tay anh có hơi ấm, ấm hơn cả chiếc mũi lạnh của cô. Ôn Dạng khịt khịt mũi, chiếc khăn quàng cổ cô quấn quanh đầu tỏa ra hơi ấm.
"Đại ca."
Nương theo tiếng bước chân vang lên từ phía sau, có người tiến lại gần để xem chuyện gì. Phó Hành Chu ngẩng đầu nhìn về phía đó nhưng vẫn thản nhiên ôm cô, giúp cô đứng vững. Ôn Dạng đứng dịch sang một bên, ngước lên nhìn.
Người đi tới mặc áo lông ngắn màu đen, bên trong là áo phông đen dài hơn áo khoác, lộ tay áo ra ngoài. Hai tay đút túi, đầu đinh, ánh mắt dò xét nhìn về phía Ôn Dạng.
Phó Hành Chu mở lời, giọng nói mát lạnh, trước tiên nói với Ôn Dạng: “Đây là em họ của tôi, Phó Bân.”
Ôn Dạng gật đầu chào.
Phó Hành Chu lại nói với Phó Bân: “Cô ấy tên là Ôn Dạng.”
Phó Bân nhìn kỹ gương mặt của Ôn Dạng, rồi lại nhìn cách mà anh họ mình cẩn thận bảo vệ cô, trong lòng liền hiểu có điều gì đó khác thường. Anh ta lập tức cười hỏi: “Chị dâu hả?”
“Chưa phải, nói năng cho lịch sự chút.” Phó Hành Chu nói, trong giọng có chút cảnh báo.
Nghe từ “chưa”, Phó Bân biết là chưa chính thức, nhưng không loại trừ khả năng sau này sẽ thành. Hơn nữa, việc anh họ mình đưa người đến khu trượt tuyết tư nhân của nhà họ Phó đã thể hiện rõ mức độ quan trọng của người này.
Phó Bân lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ chào hỏi Ôn Dạng bằng tiếng phổ thông: “Chào chị, em tên là Phó Bân, xếp thứ sáu trong nhà họ Phó.”
“Số 6 trong 666."*
Nghe vậy, Ôn Dạng suýt nữa bật cười, cô cười đáp lại: “Chào em.”
Cái nóng trên gương mặt cô cũng dần phai đi. Nụ cười của cô càng rạng rỡ hơn so với khoảnh khắc băng thanh ngọc tuyết vừa rồi. Trong lòng Phó Bân thầm đánh giá gương mặt này không tệ. Anh ta vui vẻ mời: “Chị có muốn trượt tuyết không?”
Ôn Dạng thoáng ngạc nhiên, rồi nhìn về phía Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu đang nhìn cô, chờ đợi cô trả lời. Ôn Dạng đối mắt với anh rồi nhàng lắc đầu: “Tôi không biết trượt, huống chi còn cần có đồ bảo hộ chứ.”
Phó Hành Chu nói khẽ: “Anh có thể dạy em, còn đồ bảo hộ không phải lo.”
Ôn Dạng nghĩ một lúc, cảm thấy quá đột ngột, liền cười lắc đầu: “Để lần sau nhé?”
Phó Hành Chu nghe vậy, trong mắt ánh lên nét cười: “Được, lần sau.”
“Lạnh không?”
Anh thấy tay cô đã rút vào trong tay áo.
Ôn Dạng trả lời: “Hơi hơi.”
“Vậy uống trà cho ấm đi.”
Anh dắt cô quay lại đình nhỏ, nơi có ấm nước nóng đang bốc hơi nghi ngút. Thấy vậy, Phó Bân cũng bước theo, phát ra tiếng chân lạo xạo trên nền tuyết. Trong đình ấm hơn, không có tuyết rơi xuống người. Ôn Dạng đứng ở lối vào vỗ nhẹ đầu và vai để giũ tuyết, Phó Hành Chu nhẹ nhàng phủi tuyết trên vai và giữa đôi mày của cô.
Trong tầm nhìn của cô, chỉ có gương mặt và bàn tay của anh ta. Ôn Dạng cảm nhận được sự chăm sóc tận tình.
Sau khi phủi hết tuyết, cả hai ngồi xuống. Phó Bân không quan tâm đến tuyết dính trên người, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh Ôn Dạng và rót một ly nước ấm, uống cạn.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Ôn Dạng:
“Chị….”
Rồi đổi lại, gọi: “Chị Ôn.”
Phó Hành Chu liếc nhìn anh ta: “Cô ấy bằng tuổi em đấy.”
Phó Bân đáp: “Bằng tuổi, nhưng mà đi chung với anh, chị ấy vẫn có địa vị cao hơn em mà.”
Phó Hành Chu nhướn mày, ngầm đồng ý với câu nói đó.
Ôn Dạng lịch sự nhìn Phó Bân và hỏi: “Tôi sinh tháng chín, còn em?
Phó Bân nhún vai: “Tháng mấy không quan trọng.”
Cách nói chuyện và thái độ phóng khoáng của anh ta khiến Ôn Dạng nhớ đến những cậu bạn nghịch ngợm thời trung học. Phó Hành Chu rót trà và kẹp ly đưa đến trước mặt Ôn Dạng, giọng anh ôn hòa: “Phó Bân từ nhỏ lớn lên ở Mỹ nên tính cách có phần đặc biệt.”
Ôn Dạng gật đầu.
Cô quay sang Phó Bân: “Em cứ gọi sao tùy em.”
Phó Bân nhướng mày.
Cô gái này ổn, dáng vẻ dễ nhìn, tính cách cũng rất hòa nhã. Bình thường những người phụ nữ khác mà bị gọi là "chị" đều giận đến mức muốn đứng lên đánh anh ta ngay. Phó Bân đứng dậy tự đi lấy trà, anh ta không được đối xử tốt như Ôn Dạng, được Phó Hành Chu dâng trà tới tận tay.
Phó Bân bưng ly trà uống xong, rồi lại quay sang nhìn Ôn Dạng, hỏi: "Thật sự không đi trượt tuyết à? Khu trượt tuyết nhà chúng tôi không thua gì bên ngoài, đã đến đây rồi thì thử một lần chứ?"
Ôn Dạng mỉm cười lắc đầu: "Không đâu."
"Được rồi, em không làm bóng đèn nữa, đi trượt tuyết đây." Phó Bân đứng dậy, kéo khóa áo phao xuống, nhưng vẫn khát nước, liền rót thêm một ly nữa và uống cạn rồi mới rời khỏi. Anh ta muốn hỏi Phó Hành Chu xem bà nội có biết đến "chị Ôn" này không, nhưng ở trước mặt Ôn Dạng thì không tiện hỏi, hơn nữa với tính cách tò mò của mình, anh ta biết anh họ sẽ không trả lời.
Sau khi Phó Bân đi khỏi, Phó Hành Chu nói với Ôn Dạng: "Đừng để ý đến, tính cách nó luôn như thế, không xấu, chỉ là hơi lém lỉnh."
Ôn Dạng cười và gật đầu.
"Cậu ấy giống mấy kiểu học sinh nam hồi trung học của tôi."
"Kiểu nào?" Phó Hành Chu nhìn cô hỏi.
Ôn Dạng suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Kiểu ngồi cuối lớp, nhóm học sinh nghịch ngợm nhất."
Phó Hành Chu khẽ cười: "Cũng gần giống vậy. Ước mơ của nó trước đây là làm giang hồ."
Ôn Dạng mở to mắt kinh ngạc.
Ý cười trong mắt Phó Hành Chu càng sâu hơn, anh rót thêm trà cho cô: "Ba cậu ấy trước đây từng là dân anh chị có tiếng ở Hồng Kông."
Ôn Dạng hiểu ngay ý nghĩa của từ "dân anh chị" mà Phó Hành Chu nói.
Vừa rồi Phó Bân gọi "đại ca" thay vì "anh" không chỉ gọi thân mật mà là từ "đại ca" theo đúng nghĩa đen.
Ôn Dạng uống trà rồi nói: "Có cảm giác như tình tiết trong phim hóa đời thực."
Phó Hành Chu chỉ mỉm cười.
Anh kéo hộp bánh quy lại, mở ra và đặt trước mặt cô: "Ăn chút bánh đi."
Ôn Dạng liếc nhìn, thấy trong hộp là những chiếc bánh quy hình mười hai con giáp rất dễ thương. Cô cầm một miếng hình con thỏ lên ăn. Khi ăn, cô nhớ lại khoảng thời gian Dư Tình rất thích hát bài hát về thỏ con: "Thỏ thỏ đáng yêu thế, sao cậu lại ăn thỏ con."
Phó Hành Chu rót trà cho cô, hỏi: "Khi nào thì về?"
Ôn Dạng ngẩng đầu lên nhìn anh, uống một ngụm trà và đáp: "Chắc là giữa tháng."
"Còn tổng giám đốc Phó thì sao, anh sẽ đón Tết ở đâu?"
"Nam Thành."
Ôn Dạng gật đầu.
"Trước khi về thì nhắn anh hay nhé."
Ôn Dạng đáp: "Được."
Khu trượt tuyết vui thật, nhưng với người lần đầu tiên như Ôn Dạng, cô vẫn cần phải chú ý đến đôi mắt của mình. Vậy nên họ ở đó không quá lâu, Phó Hành Chu đã đưa cô rời đi.
Thời tiết bên ngoài ấm hơn nhiều so với khu trượt tuyết. Mũi của Ôn Dạng đã đỏ cả lên.
Phó Hành Chu khởi động xe và mở máy sưởi, một lát sau, Ôn Dạng đã dần ấm áp lại.
Xe chạy qua khu ngoại ô, vào trung tâm thành phố, trở về hầm xe của chung cư Nhã Các. Ôn Dạng đã hoàn toàn ấm áp, cô tháo dây an toàn, nhìn sang Phó Hành Chu: "Tổng giám đốc Phó, tôi xuống đây."
Phó Hành Chu quay đầu nhìn cô, gật gật đầu: "Ngủ sớm nhé."
Ôn Dạng đáp lại một tiếng "Ừm", rồi mở cửa xe.
Cửa kính xe hạ xuống, Ôn Dạng khom người vẫy tay chào tạm biệt. Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô, nói: "Ôn Dạng, em có thể gọi anh là Hành Chu."
Tim Ôn Dạng bỗng đập mạnh. Cô chớp mắt, nhẹ giọng đáp: "Được."
"Ngủ ngon." Anh nói.
Ôn Dạng cũng đáp: "Ngủ ngon."
Cô đứng thẳng người lên, đi về phía thang máy. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh gọi tên cô, trước đây luôn gọi là "cô Ôn". Giọng anh khi gọi tên cô thật dễ nghe.
Khi bước vào thang máy, tim Ôn Dạng vẫn đập hơi nhanh.
Về đến nhà, cô mở cửa bước vào. Dư Tình đang đánh răng, thấy cô liền chạy ra, miệng ngậm bàn chải nên nói không rõ: "Cuối cùng cậu cũng về rồi."
"Đi chơi ở đâu vậy?"
Dư Tình chớp mắt liên tục, đảo mắt nhìn như trộm.
Ôn Dạng tháo khăn quàng cổ và treo lên, đi đến quầy bếp rót nước, cầm cốc lên định nói. Bọt kem đánh răng trong miệng Dư Tình trào ra, cô ấy vội lấy tay che miệng và nói đợi chút, rồi chạy vào nhà tắm. Ôn Dạng mỉm cười lắc đầu, cầm cốc nước bước đến bên sofa, tiện tay cởϊ áσ khoác và vắt lên thành ghế. Cô ngồi xuống, với tay lấy chiếc máy tính xách tay và mở ra để xem ảnh.
Dư Tình rửa mặt xong chạy ra, ngồi xuống bên cạnh Ôn Dạng: “Đi hẹn hò ở đâu thế?”
Ôn Dạng dùng khuỷu tay huých cô một cái, ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, bận rộn với công việc. Cô vẫn đang chỉnh sửa bản thiết kế cho Lục Trạm, cùng với yêu cầu cải tạo căn hộ 63 mét vuông mà mấy hôm nay cũng có thay đổi. Ôn Dạng đoán rằng phía khách hàng muốn cô và Dư Tình nhanh chóng đưa ra giá ưu đãi.
Cô quay sang hỏi Dư Tình: "Về phần ưu đãi, cậu có ý kiến gì không?"
Dư Tình thấy Ôn Dạng không trả lời câu hỏi về hẹn hò, liền chậc lưỡi mấy tiếng rồi nói: "Cậu không còn yêu tớ nữa rồi."
Ôn Dạng cấu nhẹ cô ấy một cái.
Dư Tình cười lớn: "Tớ vẫn đang suy nghĩ, phần này chúng ta không thể tự quyết định được nhiều, phải bàn với anh Trần và mọi người, hoặc là chúng ta cắt bớt chút chi phí thiết kế, bù lại vào phía trước."
Ôn Dạng đáp: "Tớ nghĩ phương án bù đó hợp lý hơn."
Thật ra việc đập tường và những việc nặng nhọc đều là việc vất vả, không nên cắt giảm lương của anh Trần và đội thợ thi công.
Dư Tình gật đầu: "Tớ cũng nghĩ như vậy."
Trong nửa tháng tiếp theo, Ôn Dạng chủ yếu bận rộn với việc thiết kế cho dự án Hoa Phủ, bản vẽ của Lục Trạm và các khách hàng khác. Việc quảng bá thì tạm thời chưa tiếp tục, còn phần duy trì giao cho hai đồng nghiệp mới. Một trong số họ là trợ lý của Ôn Dạng, cũng tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế, còn người kia chủ yếu làm về mảng vận hành.
Trước khi chuẩn bị về quê ăn Tết, mọi việc đã gần như xong xuôi. Bản vẽ của Lục Trạm cũng đã hoàn thành. Nhưng vì anh ta ra nước ngoài, không thể liên lạc được, nên Ôn Dạng tạm gác lại.
Ôn Dạng và Dư Tình bắt đầu chuẩn bị hành lý để về quê ăn Tết, cũng mua quà cho cha mẹ. Trong lúc kéo va-li, dọn dẹp nhà cửa, thỉnh thoảng những hình ảnh của Tết năm ngoái lại thoáng hiện trong đầu cô. Cảm giác háo hức muốn gặp lại cha mẹ vẫn y như vậy, nhưng cảm giác về Trình Ngôn Vũ dần trở nên mơ hồ, chỉ đôi khi lướt qua rồi tan biến. Ngược lại, ký ức về hôm tuyết rơi và cảm giác ngồi trên thành đá ở công viên lại càng in sâu hơn trong lòng cô. Hương hoa, hương đàn hương và hương trà như cứ vấn vương mãi không dứt.
Buổi sáng hôm khởi hành đến ga tàu cao tốc, Ôn Dạng và Dư Tình kéo hành lý xuống lầu.
Bên ngoài có một chiếc xe hơi đang đợi sẵn, Tưởng Dược bước xuống, đi đến giúp họ mang hành lý và cười nói: "Tổng giám đốc Phó bảo tôi đưa hai cô đến ga tàu."
Dư Tình lập tức nháy mắt với Ôn Dạng.
Ôn Dạng nhìn Tưởng Dược và nói: "Cảm ơn thư ký Tưởng."
"Không có gì đâu, tổng giám đốc Phó hiện vẫn đang ở Hồng Kông. Tối qua sau khi nhận được tin nhắn của cô, anh ấy đã bảo tôi đến."
Ôn Dạng sững sờ. Tối qua, trong lúc thu xếp hành lý, cô đã nhắn tin cho anh. Ai ngờ, anh vẫn còn ở Hồng Kông mà lại cử Tưởng Dược đến giúp.
Dư Tình nghe xong, cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng. Cô nhìn Ôn Dạng, nháy mắt đầy ẩn ý. Người đàn ông này thật tuyệt vời.
Ôn Dạng quay sang Tưởng Dược: "Thật làm phiền anh quá, thư ký Tưởng, thật sự rất phiền anh."
"Nào có đâu, tổng giám đốc Phó không muốn nói ra vì sợ cô thấy áy náy thôi. Đi nào."
Tưởng Dược lần lượt xếp hành lý của họ vào cốp xe. Sau khi sắp xếp xong, Ôn Dạng và Dư Tình lên xe ngồi ở hàng ghế sau.
Tưởng Dược ngồi vào ghế lái, khởi động xe, rồi nói với Ôn Dạng: "Hôm nay là ngày cuối năm, giám đốc của các chi nhánh đều đến Hồng Kông, tổng giám đốc Phó không thể rời đi được, mong cô Ôn đừng giận nhé."
Ôn Dạng vội đáp: "Không đâu, làm phiền anh thế này tôi đã cảm thấy ngại rồi, sao lại giận được."
Tưởng Dược mỉm cười, lái xe hướng về ga tàu cao tốc.
Khi đến nơi, Tưởng Dược giúp họ lấy hành lý, cùng đi lấy vé tàu, còn mua đồ ăn cho hai người. Giống như lần Ôn Dạng từ Hồng Kông về Nam Thành, lần này cũng chuẩn bị hai phần.
Ngoài ra, Tưởng Dược còn đưa cho Ôn Dạng hai hộp quà, nói là để cô mang về tặng cha mẹ.
Ôn Dạng định từ chối. Dư Tình đứng bên cạnh cười đến híp mắt nhưng không thèm giải vây giúp cô.
Tưởng Dược nói: "Cô Ôn, cứ xem đây là món quà năm mới mà tổng giám đốc Phó tặng vì bản thiết kế Hoa Phủ quá đẹp."
Câu này vừa nói ra, nếu từ chối nữa thì lại trở nên khách sáo. Ôn Dạng đành đáp: "Được rồi, cảm ơn."
—
* 666 = đỉnh của chóp. Đây là thuật ngữ mạng, được dùng để khen ai đó người giỏi, có bản lĩnh tuyệt vời
- Grey -