Khi Ôn Nhiêu tỉnh dậy, trong xe đã không còn ai. Hắn chiếm trọn ghế sau, trên người còn được đắp một chiếc áo đồng phục màu đen. Thấy không có ai khác trong xe, Ôn Nhiêu đang ngái ngủ bỗng giật mình tỉnh táo hẳn. Nếu bọn họ không ở đây, chẳng phải hắn có thể…
Nhưng sự thật là, hắn còn chưa kịp chạm vào cửa xe để chuồn ra ngoài, thì cửa xe đã bị mở từ bên ngoài. Sean bước vào.
Thấy anh ta ngồi phịch xuống, Ôn Nhiêu theo bản năng co chân lại.
Sean đưa cho hắn một quả màu đỏ, quả này đã được rửa sạch, nước vẫn còn nhỏ giọt xuống.
“Cho cậu.”
Ôn Nhiêu chợt nhận ra mình đang đói. Hắn không khách sáo, đưa tay ra nhận lấy quả từ tay Sean. Cắn được hai miếng, cả khuôn mặt hắn nhăn lại vì chua.
“Loại quả dại này lạ thật, màu càng đỏ lại càng chua.” Sean vừa nói vừa cố ý chọc tức Ôn Nhiêu, cắn một miếng quả xanh trong tay mình.
Biết anh ta cố tình trêu chọc, Ôn Nhiêu cũng chẳng làm gì được, đành im lặng gặm quả chua trong tay.
Một lúc sau, Norman và Hillo cũng quay lại. Norman có vẻ là người ưa sạch sẽ, anh còn tranh thủ rửa mặt. Khi cúi đầu ngồi vào xe, tóc anh vẫn còn nhỏ nước.
Bốn người ngồi trong xe, không ai nói gì. Bầu không khí nặng nề làm Ôn Nhiêu cũng phải giảm bớt tiếng nhai quả chua lại.
Cuối cùng, Sean, người đã ăn xong, là người đầu tiên lên tiếng, “Nếu quyết định đến cảng, chúng ta phải thay đồ trước đã.”
Đúng thật, bộ đồ sọc này mà bị ai nhìn thấy thì chỉ gây thêm phiền phức.
“Muốn có quần áo thì phải vào thị trấn mới tìm được.” Norman không quen với việc tóc bị ướt, anh liên tục đưa tay vò tóc.
Hillo ngồi yên lặng trên ghế lái. Qua gương chiếu hậu, Ôn Nhiêu thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào đôi tay đặt trên đùi mình. Tay có gì mà phải nhìn chứ?
“Cậu…” Norman vừa mở lời, Ôn Nhiêu đã biết anh định hỏi gì. Hắn lập tức nói, “Tôi không biết, ngoài chỗ đó ra, tôi không quen thuộc cái gì khác.”
Sắc mặt Norman có chút khó coi.
Ôn Nhiêu nghĩ thầm, bây giờ chắc anh đang hối hận vì đã bắt theo một người vô dụng như mình rồi.
“Xung quanh đây không có ai, tạm thời nghỉ ngơi chút đã.” Norman cũng đã mệt mỏi. Sau khi giành được tự do, sự hưng phấn nhất thời của họ giờ đã dần lắng xuống như thủy triều rút.
Sean tán thành.
Ôn Nhiêu vừa mới tỉnh, lúc này tinh thần rất tỉnh táo. Hắn nhìn ba người trên xe đều nhắm mắt dưỡng thần, cũng đành phải ép mình nhắm mắt lại. Không biết có phải vì xung quanh quá yên tĩnh hay không, mà mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, Ôn Nhiêu đã cảm thấy buồn ngủ trở lại. Đến khi hắn tỉnh dậy lần nữa, trời đã hoàng hôn. Sean ngồi bên cạnh hắn, khoanh tay, hô hấp đều đặn, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh ta, tạo nên một ảo giác mềm mại đến lạ lùng.
Phía trước, Norman và Hillo cũng đã ngủ, từ nhịp thở có thể thấy họ ngủ rất say.
Bây giờ chính là thời cơ tuyệt vời để chạy trốn.
Ôn Nhiêu lén mở hé cửa xe, rồi nhẹ nhàng chuồn ra ngoài. Đây là vùng đồi núi hoang vu hai bên đường, chỉ thấy những bụi cây thấp lè tè. Ôn Nhiêu men theo dấu vết mà xe đã để lại, đi một mạch ra ngoài, cuối cùng cũng thấy được con đường rộng lớn. Thế nhưng, hắn đứng bên lề đường đợi hơn hai mươi phút, đừng nói là xe, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy. Bất đắc dĩ vì bản tính mù đường, Ôn Nhiêu đành từ bỏ kế hoạch trốn thoát, lén lút quay trở lại xe.
Thấy ba người kia vẫn còn ngủ, Ôn Nhiêu thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi trăng lên, ba người bảo chỉ nghỉ ngơi một lát mới lần lượt tỉnh dậy. Người đầu tiên tỉnh là Norman. Anh xoa xoa sống mũi, nhưng khi vừa hạ tay xuống thì phát hiện ngoài cửa sổ xe có ánh lửa nhấp nháy. Norman giật mình, nhìn qua cửa sổ thấy một người đang cầm bật lửa đốt một nhánh cây khô. Anh lập tức lao ra ngoài, hất tung mọi thứ trong tay người đó.
Ôn Nhiêu bị anh làm cho giật bắn mình, "Anh làm gì thế?"
Giọng nói lạnh như băng của Norman vang lên cùng lúc: "Cậu làm gì thế?"
"Tôi..." Bị khí thế của Norman áp đảo, giọng Ôn Nhiêu theo bản năng hạ xuống, "Tôi hơi lạnh, muốn nhóm lửa sưởi ấm một chút."
Norman lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, sau khi xác định hắn không nói dối, mới buông cổ tay Ôn Nhiêu bị bóp đến bầm tím. Lúc này, Hillo và Sean cũng đã xuống xe. Họ đương nhiên hiểu lý do Norman căng thẳng — ánh lửa có thể dẫn đám người truy bắt họ đến.
Vì an toàn, sau khi thả Ôn Nhiêu, Norman xòe tay ra trước mặt hắn, "Giao hết đồ ra đây."
Dù không cam tâm, Ôn Nhiêu vẫn đưa chiếc bật lửa cho anh. Không ngờ Norman vẫn chưa thu tay về, anh nói: "Tất cả những thứ trên người, giao hết ra."
Sean và Hillo cũng tiến đến gần. Họ vừa mới được tự do, không muốn bị bắt trở lại lần nữa.
Bị ba người vây quanh, Ôn Nhiêu trông vô cùng yếu thế. Hắn kiên trì được mười giây, rồi bắt đầu thò tay vào túi quần, lôi ra một nắm đồng xu, một tờ giấy bạc gói sô-cô-la, và vài cái bαo ©αo sυ còn nguyên trong bao bì.
Norman: "..."
Ôn Nhiêu: "..." Chủ cũ thích mang theo mấy thứ này bên người, hắn cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ!
"Chúng ta nên rời khỏi đây thôi." Norman tịch thu hết mấy món đồ Ôn Nhiêu vừa lôi ra, rồi quay người ngồi lại vào xe.
---
Tiểu kịch trường:
Ôn Nhiêu: ... Cốt truyện này khiến tui hơi run chân.
Tác giả phế vật: Chân run thôi chưa đủ đâu, eo còn mềm hơn đấy.
Ôn Nhiêu: ????