Ôn Nhiêu dành cả ngày để tìm hiểu về tình hình tuần tra ban đêm, bao gồm việc nắm rõ thời gian cụ thể khi nào có quản lý đổi ca đi tuần tra trong hành lang. Vì hắn vừa được điều sang khu A, nên không tốn chút sức lực nào để hỏi thăm chi tiết về sự bố trí tại đây. Thật may mắn, lịch tuần tra vốn thay đổi liên tục nhằm khiến tù nhân không thể nắm bắt được thời gian cụ thể, nay tạm thời cố định lại do số lượng quản lý giảm. Từ 10 giờ tối đến 1 giờ sáng chỉ có một quản lý tuần tra, đó là khoảng thời gian khu A được canh phòng lỏng lẻo nhất. Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải thời điểm tốt nhất. Những quản lý tuần tra buổi đêm thường nghỉ ngơi kỹ vào ban ngày, vì vậy thời gian lý tưởng nhất là trong khoảng mười phút giao ca sau 1 giờ sáng.
Vào ngày đã hẹn với Norman, Ôn Nhiêu xin nghỉ để tạo chứng cứ ngoại phạm. Với tư cách là quản lý, hắn được trang bị chìa khóa và thẻ ra vào, nên dễ dàng lẻn vào khu A lúc 1 giờ sáng, ngay khi quản lý tuần tra đang đổi ca với người khác.
Quản lý tuần tra đã mệt mỏi đến mức không chịu nổi, khoanh tay tựa vào tường ngủ gật. Hôm qua, Ôn Nhiêu đã cố tình đổi chiếc đồng hồ treo tường trong khu A ra vị trí gần lối vào khu vực này, nơi có không gian rộng rãi và dễ nhìn thấy ngay. Điều này cũng rất tiện lợi cho Ôn Nhiêu, vì sau khi vào khu A, hắn có thể lén chạm đến chiếc đồng hồ đó mà không cần đi qua khu vực có camera giám sát. Ôn Nhiêu điều chỉnh thời gian trên chiếc đồng hồ lùi lại 10 phút, sau đó đứng thẳng người, bước ra khỏi bóng tối.
Hắn không trực tiếp gọi người quản lý đang ngủ gật, mà quay lưng đi tới tủ đựng đồ và mạnh tay kéo ngăn kéo để lấy chìa khóa bên trong.
Tiếng ồn bất ngờ khiến người quản lý tựa tường giật mình tỉnh dậy. Gã mở mắt ra, nhìn về phía quầy tủ. Thấy bóng dáng một người mặc đồng phục quản lý, gã theo phản xạ ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
“Cage, cậu đến đổi ca à?” Gã thực sự quá mệt mỏi, mắt không mở nổi, đứng thẳng dậy dựa vào tường rồi đi thẳng về phía tủ.
Ôn Nhiêu vì muốn có dáng người giống với Cage, người trực ca tối nay, nên đã mặc thêm một lớp áo bên trong.
“Vậy tôi về nghỉ trước nhé.” Người đàn ông buồn ngủ đặt chiếc gậy điện đang kẹp dưới cánh tay trở lại tủ, liên tục ngáp hai lần, rồi xoa mặt và bước về phía cửa.
Sau khi gã đi khỏi, Ôn Nhiêu, người luôn quay lưng về phía gã, đội lại chiếc mũ mà hắn vừa tháo xuống. Hắn liếc nhìn một cái, sau đó bước tới, vặn chiếc đồng hồ treo tường lên trước hai mươi phút. Sau khi hoàn tất mọi việc, Ôn Nhiêu dựa theo sơ đồ góc chết của hệ thống giám sát do Sean đưa cho, từ từ đi về phía phòng của Norman.
Toàn bộ khu A im lặng như tờ, những hàng song sắt đen sì dựng thẳng hàng, chia ra từng khu vực khép kín đầy âm u rùng rợn.
Ôn Nhiêu đi từ phía bên phải. Nơi hắn đi qua đầu tiên là phòng của Sean. Hắn đứng trước cửa, ho khẽ một tiếng, trong bóng tối liền vang lên những âm thanh lục cục. Trong ánh sáng mờ nhạt hắt lên từ dưới lầu, khuôn mặt của Sean dần dần hiện ra từ bóng tối. Anh ta không nói một lời, chỉ mất chưa đến hai mươi giây để mở khóa cửa phòng, sau đó lách mình bước ra ngoài.
“Thật tò mò không biết anh mang dụng cụ từ khu B qua bằng cách nào.” Vì lúc này không phải giờ trực của Ôn Nhiêu, nên chìa khóa các phòng ở khu A vẫn chưa được giao cho hắn.
“Lần trước khi bỏ trốn, tôi đã gửi nhờ người khác giữ giúp.” Sean treo chiếc khóa lên cửa, rồi nhẹ nhàng khép hờ cánh cửa sắt lại. “Hôm nay lúc ra ngoài dạo sân, tôi đã đến lấy lại từ người đó.”
Đây không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện. Ôn Nhiêu dẫn Norman, đi sát theo hàng song sắt gần cửa phòng bệnh, tiến vào bên trong.
Khu A trống trải vào lúc này đúng là một thuận lợi cho họ, nếu không, nếu làm kinh động đến những người khác thì sẽ rất phiền phức.
Hành lang dài, ánh sáng mờ nhạt từ dưới lầu hắt lên, kéo dài bóng người lắc lư trên những thanh sắt, trông như những bóng ma mảnh khảnh đang bám theo. Ôn Nhiêu nín thở đi đến trước cửa phòng của Norman, sau đó dừng lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Sean ở phía sau mở khóa. Sean khéo léo dùng dụng cụ trong tay mở khóa, Norman bên trong bước ra ngoài.
“Ra ngoài rồi thì đi sát theo hàng song sắt.” Ôn Nhiêu mấy ngày nay đã thử qua, nếu đi sát hàng sắt, dù không phải góc chết của camera, trong màn hình giám sát cũng chỉ thấy được nửa bóng người.
Norman khẽ “ừ” một tiếng.
Ôn Nhiêu chuẩn bị dẫn Norman và Sean rời đi ngay, nhưng sau khi Norman bước ra, anh lại yêu cầu Sean mở cửa phòng bên cạnh. Khi Ôn Nhiêu nhìn thấy Hillo bước ra từ căn phòng đó, những lời định nói ban nãy liền nuốt ngược trở lại, chỉ lẩm bẩm một câu, “Ban đầu có nói là chỉ giúp một người trốn thôi mà.”
Không ai trả lời.
Ôn Nhiêu cũng chỉ là than thở một chút, bởi vì vào lúc này, ngay cả chần chừ cũng không nên có. Hắn dẫn theo ba người vừa ra khỏi phòng, cùng nhau tiến về phía dưới lầu.
Ở cạnh tủ đứng có một người quản lý, chính là Cage, người đến để đổi ca. Bốn người đứng trong bóng tối, cùng dừng lại.
Sean là người đứng gần Ôn Nhiêu nhất, anh ta liếc nhìn người quản lý đang chắn đường, rồi hỏi, “Hắn đứng đó, chúng ta làm sao ra ngoài?”
Norman nói, “Đánh ngất hắn là được.”
Ôn Nhiêu giật mình, chặn Norman lại khi anh định bước ra, “Trong tủ có chuông báo động, nếu đánh ngất hắn mà hắn kịp ấn chuông thì chúng ta tiêu đời.”
Một nửa khuôn mặt của Norman bị ánh sáng chiếu rọi, nửa còn lại chìm trong bóng tối, trông có chút âm trầm. “Vậy thì phải làm sao?”
Ôn Nhiêu bắt đầu cởi bộ đồng phục bên ngoài. Hắn không to con như Cage, nên bên trong đã mặc thêm một lớp áo. Bây giờ hắn cởi bộ đồ bên ngoài ra, đưa cho Norman cao lớn, ra hiệu anh mặc vào. Norman có chút ngờ vực, nhưng vẫn làm theo.