Dịu Dàng Chiếm Hữu: Nuôi Dưỡng Kiều Hoa

Chương 30

Thanh niên bên cạnh cô gái dựa vào tường, môi nở nụ cười: "Tặng hoa khi nhận giải thì tầm thường lắm, sao mà xứng với Lệnh Nghi của chúng ta được?"

Cả hai đều rất nổi bật, cô gái cao ráo, rực rỡ, còn chàng trai thì phong độ lịch lãm.

Tạ Nguyên nhận ra cô gái đó là Sở Lệnh Nghi của Học viện Thương mại.

Cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn xuất thân từ gia đình danh giá, mẹ cô ta là người trong một nhánh của nhà họ Lâm nổi tiếng, là nhân vật nổi bật của Đại học Yến thành.

Người thanh niên đứng cạnh Sở Lệnh Nghi chắc là bạn trai của cô ta.

Tạ Nguyên cuộ mắt xuống, ở Đại học Yến thành có rất nhiều người tỏa sáng như họ, nhưng những chuyện đó không liên quan gì đến cô cả.

Học xong bốn năm là cô sẽ kết hôn.

Từ giờ trở đi, ngay cả khi xuất hiện trước công chúng, cô cũng chỉ giới hạn trong vòng tròn đó mà thôi.

Giống như rất nhiều học sinh có xuất thân bình thường, Tạ Nguyên cũng là người không có gì nổi bật. Tính cách của cô trầm lặng, ít nói, nên sau hai năm học cũng không kết giao được nhiều bạn.

Nhưng khi cô đi ngang qua, Sở Lệnh Nghi như vô tình liếc nhìn cô một cái.

Sở Lệnh Nghi mỉm cười tự tin: "Chắc chắc lần này giải nhất sẽ thuộc về em, vào vòng tiếp theo, quán quân cũng chỉ có thể là LỆnh Nghi này thôi."

Chàng trai bên cạnh cô ta ôm lấy cô ta một cách thân mật.

"Lệnh Nghi của anh giỏi quá nhỉ?" Anh ta trêu chọc.

Cả hai người họ đều tỏa sáng rực rỡ, quan hệ của họ lành mạnh và tốt đẹp khiến ai nhìn vào cũng chỉ có thể ngưỡng mộ.

Ngực Tạ Nguyên khẽ nghẹn lại, cô cụp mi xuống.



Cuộc thi đã đến hồi kết, Tạ Nguyên ngồi lại ghế sofa nhỏ, trả lời các tin nhắn chưa đọc vừa nhận được.

Thẩm Trường Lẫm không gửi nhiều tin nhắn, phần còn lại là của người khác.

Dư Ôn đã chụp ảnh Tạ Nguyên lúc lên sân khấu và đăng lên mạng xã hội, rất nhiều người thích và chia sẻ.

Trên mạng xã hội có nhiều người nhận ra cô là Tạ Nguyên, họ tò mò nhắn tin hỏi.

[Tiểu Tạ hả, là cậu sao?]

[Trời ơi Nguyên Nguyên, hôm nay cậu mặc đẹp quá!]

Tạ Nguyên trả lời hết các tin nhắn, kết quả của cuộc thi cũng đã được công bố, toàn bộ quá trình có video ghi lại, lát nữa còn phải lên sân khấu nhận giải.

Cô không có ý định ở lại lâu.

Sau khi nghe xong kết quả, Tạ Nguyên đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhóm của họ giành giải nhì, đó là một thành tích tốt, nhưng sắc mặt Dư Ôn không vui lắm.

Cô ấy liếc nhìn nhóm đoạt giải nhất đang ăn mừng, thì thầm: "Chắc chắn cuộc thi này có gian lận, người có quyền quyết định lớn nhất trong ban giám khảo là ông Lâm, mà nhà mẹ của Sở Lệnh Nghi lại họ Lâm."

Các đồng đội khác cũng khá là thất vọng, nhưng vẫn an ủi: "Không sao, vẫn còn vòng sau mà."

Tạ Nguyên không quá quan tâm đến thứ hạng, nhưng khi nghe đến tên "Ngài Lâm”, cô hơi khựng lại một lúc.

"Để các cậu đi nhận giải đi," cô cúi đầu nói: “Mình có chút việc nên phải đi trước."

"Ủa, cậu không đi cùng tụi mình à?" Dư Ôn giữ lấy tay Tạ Nguyên: “Lần này cậu là công thần số một đó."

Tạ Nguyên áy náy đáp: "Lần sau tụi mình đi ăn mừng, mình sẽ đến."

Cô không giỏi từ chối người khác, may mắn là buổi lễ trao giải sắp bắt đầu, mọi người cũng phải chuẩn bị lên sân khấu.

Tài xế đã đợi sẵn ở cổng, Tạ Nguyên ngồi trong xe, nhắm mắt lại.

Khi xe dừng lại, cô mới mở mắt ra.