Dịu Dàng Chiếm Hữu: Nuôi Dưỡng Kiều Hoa

Chương 27

Cô như sắp khóc, giọng khàn khàn cầu xin: "Đừng... Chú ơi, con xin chú đấy."

Thẩm Trường Lẫm khẽ cười, giọng trầm thấp đáp: "Được rồi."

Thẩm Yến Bạch gõ cửa thêm một lúc, nhưng không nghe thấy Tạ Nguyên trả lời.

Cứ ngỡ cô còn đang ngủ, nhưng chẳng ngờ lát sau cửa mở ra, và người đứng ở cửa không phải là Tạ Nguyên, mà là chú của anh, Thẩm Trường Lẫm.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Trường Lẫm, đầu óc Thẩm Yến Bạch bỗng trở nên trống rỗng.

Lời chào hỏi nhẹ nhàng trong xe đêm qua chợt vang lên.

Nhưng thần sắc của Thẩm Trường Lẫm vẫn như thường, hắn chỉ khẽ nói: "Nguyên Nguyên còn sốt chưa hạ, con bé đã ngủ lại rồi. Có chuyện gì thì lát nữa hẵng nói với nó."

Giọng hắn tràn đầy sự quan tâm của bậc trưởng bối dành cho hậu bối, không hề có chút mờ ám nào.

Sự nghi ngờ vừa nhen nhóm trong lòng Thẩm Yến Bạch ngay lập tức bị dập tắt.

Anh nghĩ mình đang nghĩ gì vậy chứ?

Khắp Yến Thành này chẳng mấy ai lạnh nhạt và nghiêm túc hơn chú của anh, huống hồ từ trước tới nay Thẩm Trường Lẫm luôn coi Tạ Nguyên như cháu gái ruột mà chăm sóc.

Thậm chí, con cháu nhà họ Thẩm và nhà họ Tần gộp lại cũng chẳng được hắn thương yêu nhiều như cô.

Thật lạ kỳ, rõ ràng không có chút máu mủ nào mà ngay cả người nhà họ Tần cũng thiên vị Tạ Nguyên hơn.

"Cũng không có gì đâu chú," Thẩm Yến Bạch khẽ nói: “Con chỉ muốn xem Nguyên Nguyên đỡ hơn chưa thôi ạ."

Thẩm Trường Lẫm nhìn anh rồi cất giọng dịu dàng như gió thoảng: "Gần đây con quan tâm đến nó quá nhỉ?"

Hắn có gương mặt tuấn tú, nhất là góc nghiêng đầy cao quý.

Truyền thông thỉnh thoảng vẫn khen ngợi nhan sắc của thiếu gia nhà họ Thẩm – Thẩm Yến Bạch, xuất thân danh giá, sinh ra đã được vạn người tôn sùng, rất được yêu mến, đến tài khoản cá nhân cũng có vô số người theo dõi.

Nhưng sự thật là, những điều đó đều không đáng kể khi so anh với Thẩm Trường Lẫm.

Dù là xuất thân, hay dung mạo, thậm chí phong thái, hắn đều hoàn toàn vượt trội hơn.

Chỉ có điều là địa vị của Thẩm Trường Lẫm quá cao nên không ai dám bàn luận về hắn cả.

Thẩm Yến Bạch đã một thời gian không gặp Thẩm Trường Lẫm, lần trở về gần đây hai người còn cãi nhau một trận.

Giờ đây bị Thẩm Trường Lẫm nhìn chăm chú như vậy, Thẩm Yến Bạch hơi khựng lại, anh lắc đầu, tránh ánh mắt của chú mình, khẽ nói: "Con chỉ lo cho chuyện hôn nhân của cô ấy thôi chú."

"Việc đó có gì mà phải lo?" Thẩm Trường Lẫm hờ hững nói: “Nó không muốn gả cho Tần Thừa Nguyệt thì không gả thôi."

Thảm trải hành lang mềm mại, bước chân không hề phát ra tiếng.

Bước chân của Thẩm Yến Bạch dừng lại, anh nghiêng đầu nói: "Tạ Nguyên chưa nói với chú sao? Cô ấy đã đồng ý kết hôn rồi mà."

"Hôm qua tụi con đã gặp Tần Thừa Nguyệt," Anh tiếp tục: “Tối qua con định nói chuyện này với chú đấy."

Thẩm Yến Bạch quen thuộc với chốn phụ nữ, hiểu rõ tình yêu và hôn nhân.

Anh hạ giọng nói: "Tần Thừa Nguyệt không phải kẻ hồ đồ đâu chú, hơn nữa sau chuyện này, trong lòng anh ta áy náy nên chỉ có thể đối xử với Tạ Nguyên tốt hơn, kính trọng cô ấy hơn thôi."

Thẩm Yến Bạch vốn nghĩ rằng Thẩm Trường Lẫm sẽ thay đổi ý kiến, đồng tình với suy nghĩ của anh.

Nhưng không ngờ sắc mặt của Thẩm Trường Lẫm lại càng lạnh lùng hơn.

Tuy nhiên, sự thay đổi cảm xúc của hắn chỉ thoáng qua, như thể cái lạnh đó chỉ là ảo giác của Thẩm Yến Bạch.

Thẩm Trường Lẫm khẽ nói: "Con có lòng quá nhỉ."

Khóe môi hắn nở nụ cười nhạt, giọng điệu ôn hòa, sự thanh cao toát lên một cách lặng lẽ, khiến người khác có cảm giác như tắm trong gió xuân.

-

Tạ Nguyên không thể ngủ được.

Cơn sốt của cô đã giảm đi phần lớn, nhưng trong lòng lại càng thêm rối bời.

Cô cầm điện thoại, vô thức lướt qua, đang xem qua xem lại thì bạn cùng lớp đột ngột gửi tin nhắn cho cô.

[Tạ Nguyên, hôm nay cậu rảnh không? Không phải cuộc thi lần trước cần phải báo cáo lại sao? Nhà Phùng Thiến có việc không đến được, cậu có thể thay cô ấy không? Cậu là người hiểu rõ dự án lần này nhất mà.]

Bên dưới là một loạt biểu tượng mặt khóc lớn.

Tạ Nguyên học ngành triết học, thường ngày chỉ đọc sách và viết luận văn.

Không phải luôn bận rộn với các cuộc thi giống như những ngành khác.

Cô từng theo bạn tham gia một lần, vì khoa triết học dễ lập dự án, sau đó bị họ kéo theo làm mãi.

Cuộc sống của Tạ Nguyên vốn tẻ nhạt nên cô cũng không phản đối việc này.

Cô ngồi dậy, trả lời: [Được, khoảng bốn giờ mình đến nha.]

Tạ Nguyên thay đồ rồi rời nhà, tài xế hơi do dự, nhưng nghe nói là việc học nên không dám chậm trễ.

Tính cô hiền lành, dễ nói chuyện, lại rất chú tâm vào việc học.

Từ hồi trung học đã luôn đứng đầu, lên đại học thì thường xuyên giữ vị trí thủ khoa, dì giúp việc chăm sóc cô thường xuyên khoe với mọi người, tiểu thư nhà chủ là sinh viên ưu tú của Đại học Yến thành.

Con cháu nhà danh giá phần nhiều đều phóng đãng, nhưng cũng có người như Tạ Nguyên.

Vì vậy, khi Thẩm Trường Lẫm xuống lầu thì cô đã chạy đi rất xa rồi.

Sắc mặt người đàn ông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra ẩn chứa cơn giận như bão tố sắp đến, hắn trầm giọng nói: "Từ giờ khi con bé ốm, bất kể lý do gì cũng không được cho phép nó rời khỏi nhà nửa bước."