Dịu Dàng Chiếm Hữu: Nuôi Dưỡng Kiều Hoa

Chương 24

Tạ Nguyên xấu hổ đến mức chỉ muốn chết ngay lúc này.

Cô thở dốc, giọng khàn khàn: "Không nghe."

Hiếm khi Tạ Nguyên tỏ ra cứng rắn như vậy. Cô cố gắng chống tay ngồi dậy, bất chấp đôi chân run rẩy định lấy điện thoại.

Thẩm Trường Lẫm không ép buộc cô, dịu dàng đưa điện thoại cho cô.

Nhưng khi Tạ Nguyên nhận điện thoại, vô tình cô chạm phải nút nhận cuộc gọi.

Giọng nói của Thẩm Yến Bạch vang lên, khiến tim cô như muốn ngừng đập.

Anh vội vàng nói: "Tạ Nguyên, em vẫn chưa giặt áo của anh phải không?"

Ngón tay của Thẩm Trường Lẫm cong lại, lúc này Tạ Nguyên đẩy hắn ra cũng không được, kéo hắn lại cũng không xong, cơ thể cô cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Cô dồn hết sức lực, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức gần như bật máu, mới có thể giữ giọng bình tĩnh.

Tạ Nguyên nhẹ nhàng đáp: "Xin lỗi anh, em đã đem đi giặt rồi."

Giọng cô hơi run, pha chút nghẹn ngào.

Cứ như thể cô đang tắm, và có tiếng nước rì rào vang lên từ đâu đó.

Tạ Nguyên rất nhút nhát, lúc nào cũng giấu mọi chuyện trong lòng. Nếu có bị ấm ức thì cô cũng chỉ dám khóc thầm khi tắm thôi.

Dù sao cô vẫn là người ở nhờ, tuổi lại còn trẻ, chỉ mới ngoài hai mươi, vẫn là một đứa trẻ.

Thẩm Yến Bạch im lặng một lúc, rồi dịu dàng nói: "Không sao, giặt rồi thì giặt, phơi khô đi rồi anh đến lấy."

Khi cuộc gọi kết thúc, toàn thân Tạ Nguyên như bị rút hết sức lực, cô ngã ra sau.

Khóe mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má, lông mi dài ướt đẫm, từng giọt nước trong veo rơi xuống, trông cô thật đáng thương.

"Chú... chú ơi..." Sự phản kháng yếu ớt của cô chẳng có tác dụng gì, Thẩm Trường Lẫm nắm chặt lấy eo cô, ánh mắt tối tăm, không còn chút dịu dàng nào như ban nãy nữa.

Hắn chặn môi cô lại, nuốt chửng mọi tiếng khóc của cô.

---

Sáng hôm sau, Tạ Nguyên không thể dậy nổi.

Khi cô xuống lầu, đã là hơn mười giờ, mắt vẫn sưng húp, quầng thâm cũng xuất hiện dưới đôi mắt.

Thẩm Yến Bạch đang nghe điện thoại, hắn ngước lên nhìn Tạ Nguyên, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Trông rất mệt mỏi, bữa sáng là món ăn kiểu Trung, lại là những món cô thích, nhưng cô chỉ ăn được hai miếng rồi bỏ đũa, cầm ly nước ép trái cây nhấp một ngụm nhỏ rồi định đứng lên rời đi.

Tinh thần cô không ổn, lông mày cũng phủ một nỗi uể oải.

Sau khi Thẩm Yến Bạch ra nước ngoài rất ít khi trở về, cho dù có về thì anh cũng không ở lại nhà lâu.

Anh cúp máy, gọi cô lại: "Tối qua em ngủ lúc mấy giờ? Sao trông mệt mỏi vậy?"

Thẩm Yến Bạch không phải người quan tâm cô nhiều, anh chỉ hỏi vì chuyện liên quan đến Tần Thừa Nguyệt mà thôi.

Nhưng anh không ngờ giọng của Tạ Nguyên lại khàn đến vậy.

"Em không sao đâu anh." Cô cúi đầu đáp: “Do tối qua gặp ác mộng nên không ngủ ngon thôi."

Thẩm Yến Bạch thực sự không biết cô đi ngủ lúc nào. Anh đã chờ cô nhắn tin để lấy áo, lúc nửa đêm anh hỏi thì cô không trả lời.

Sáng hôm sau, người giúp việc đã mang túi áo đến cho anh.

Chiếc áo không hợp với việc giặt tay, Tạ Nguyên không biết điều đó, chỉ cần ngâm nước là chiếc áo đã hỏng rồi.

Thẩm Yến Bạch không quá bận tâm đến một chiếc áo, dù nó có đắt tiền đến mấy, đối với anh thì nó cũng chỉ là một món đồ để mặc lên người thôi.

Chỉ là chiếc áo đó có kỷ niệm đặc biệt, nên anh mới có chút cảm tình hơn bình thường.