Dịu Dàng Chiếm Hữu: Nuôi Dưỡng Kiều Hoa

Chương 14

Giọng hắn khàn khàn: "Không muốn gả cho Tần Thừa Nguyệt đến vậy sao? Còn dám giúp anh ta nɠɵạı ŧìиɧ nữa."

Đầu óc của Tạ Nguyên đầu óc mơ hồ, nghe thấy lời hắn nói, trái tim cô lập tức thắt lại, nhưng cơ thể đã quá mệt mỏi chẳng còn sức để phản ứng.

Cô mơ màng ngước mắt nhìn Thẩm Trường Lẫm.

Lời hắn nói rất thẳng thắn, nhưng sắc mặt lại bình thản, không hề tỏ ra giận dữ, ngữ điệu thậm chí còn nhẹ nhàng như đang trêu đùa.

Tạ Nguyên không biết hắn đã phát hiện ra cô có dính líu đến chuyện này bằng cách nào. Dì Thẩm đã cố tình nhắc nhở cô phải cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn để lộ sơ hở.

Cô không dám làm lớn chuyện vì sợ hắn không đồng ý.

Giờ đây, chuyện giữa Ôn Tư Du và Tần Thừa Nguyệt đã trở thành tai tiếng, ai cũng biết, nếu bây giờ muốn giữ thể diện thì việc để Tạ Nguyên và Tần Thừa Nguyệt đính hôn là lựa chọn hợp lý nhất.

Dù sao, sự tồn tại của cô cũng vì mục đích này.

Đôi mắt Tạ Nguyên khẽ lay động, cô nghe ra tâm trạng của Thẩm Trường Lẫm không tồi, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

"Con thật sự không cố ý mà chú," Nước mắt cô lưng tròng: “Chị Tư Du thích anh Thừa Nguyệt từ lâu rồi, con chỉ... con chỉ muốn giúp chị ấy thôi."

Thẩm Trường Lẫm khẽ vuốt ve đuôi mắt cô, sắc mặt hắn vẫn bình thản.

"Không có gì lớn cả, không cần phải sợ như vậy." Hắn hờ hững nói: “Không muốn gả cho anh ta thì đừng gả."

Đôi mắt Tạ Nguyên mở to, giọt nước mắt vẫn lưng tròng nay lăn dài xuống.

Cô bám lấy cổ Thẩm Trường Lẫm, giọng khẽ nghẹn ngào: "Cảm ơn chú."

Mấy ngày căng thẳng của cô cuối cùng cũng được tháo gỡ nhờ lời nói của hắn.

Nỗi sợ hãi về sự sai trái và tội lỗi cuối cùng cũng rời xa cô, vai cô không còn căng thẳng nữa.

Thẩm Trường Lẫm bế Tạ Nguyên vào phòng tắm.

Cô mệt đến mức kiệt sức, vừa được thả vào bồn tắm, đầu đã tựa vào vai hắn, mắt lim dim sắp chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Trường Lẫm cúi mắt nhìn cô, môi khẽ cong lên: "Nhưng vẫn còn việc khác nữa đấy Tạ Nguyên."

Quan hệ giữa nhà họ Thẩm và Tần rất khắng khít, các bậc trưởng bối qua lại thân thiết, nên quan hệ giữa thế hệ trẻ cũng rất mật thiết.

Câu chuyện đó nhanh chóng bị xóa bỏ, được nói rằng chỉ là hai người ngẫu nhiên đi chung xe, trong xe còn có hai người khác thuộc gia tộc Tần. Người ta bàn tán xôn xao một thời gian rồi cũng lắng xuống.

Tạ Nguyên đến bệnh viện thăm Ôn Tư Du, lúc đó cô ấy vừa mới được chuyển đến phòng hồi sức.

Vì vậy, cô ngồi ngoài phòng bệnh trò chuyện với dì Tɧẩʍ ɖυng suốt một buổi chiều.

Thẩm Trường Lẫm nói rõ ràng như vậy rồi, hôn sự tạm thời gác lại, nhưng dù sao Ôn Tư Du và Tần Thừa Nguyệt cũng không thể thành đôi.

Ôn Tư Du nghe tin nhưng không nói gì.

Tạ Nguyên nghe dì Thẩm kể mới biết, ngày xảy ra tai nạn, hai người đó đã cãi nhau to nên mới dẫn đến chuyện không may.

Cô không biết nói gì, trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề.

Giới thượng lưu là thế, những người như họ có địa vị cao quý, có thể đặt sinh mạng người khác trong lòng bàn tay, nhưng cũng không thể kiểm soát được số phận của chính mình.

Khi Tạ Nguyên từ bệnh viện trở về nhà họ Thẩm, trận mưa lớn dự báo thời tiết cuối cùng cũng đổ xuống.

Cô bước xuống xe, ngước mắt nhìn về phía dàn hoa dưới mái hiên, bỗng cảm thấy thất thần trong giây lát.

Nhưng vừa bước vào nhà, tiếng cãi vã từ xa đã lọt vào tai cô.

Tay của Thẩm Yến Bạch chống lên bàn dài, sắc mặt âm u: "Hôn sự đã định từ lâu, nếu lúc trước để Tạ Nguyên gả qua đó thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

"Hơn nữa, Ôn Tư Du phạm phải lỗi mà để Tạ Nguyên gánh chịu thì chẳng phải là quá bất công rồi sao?"