Dịu Dàng Chiếm Hữu: Nuôi Dưỡng Kiều Hoa

Chương 8

Nhưng hôm nay mời Tạ Nguyên qua là vì chuyện quan trọng nên Tɧẩʍ ɖυng không vòng vo thêm.

“Dì biết con là một cô gái hiểu chuyện mà Nguyên Nguyên,” Tɧẩʍ ɖυng nắm tay Tạ Nguyên: “Chuyện giữa Tư Du và Thừa Nguyệt, thực ra đã có từ lâu rồi. Trước đây dì đã định nói với con, nhưng dượng cả con chưa bao giờ nhắc đến, hai đứa nó lại thường cãi nhau nên dì cũng không kể với con làm gì.”

Giọng dì mang chút áy náy, âm điệu cũng rất dịu dàng.

Tính cách của Ôn Tư Du kiêu ngạo, trước đây Tạ Nguyên cũng từng nghe nói bà đã từng có mối tình rồi chia tay với một người đàn ông, thậm chí còn uống rượu suốt đêm vì người đó nữa.

Thời gian đó trong giới ai cũng xôn xao, thắc mắc người đàn ông nào có thể khiến tiểu thư Ôn đại gia chấp nhận xuống khỏi đài cao vậy?

Sau đó có tin đồn hai người quay lại với nhau, nhưng chẳng bao lâu lại chia tay lần nữa.

Câu chuyện này lúc đó được truyền tai rất nhiều, chỉ là Tạ Nguyên không biết rằng người đàn ông đó lại là Tần Thừa Nguyệt — vị hôn phu trên danh nghĩa của cô.

Hàng mi Tạ Nguyên khẽ run, cô khẽ nói: “Dì đừng lo, con hiểu mà.”

“Nhưng con yên tâm đi Nguyên Nguyên.” Tɧẩʍ ɖυng cười nhẹ nói tiếp: “Dì nhất định sẽ lo liệu chu đáo chuyện của con. Nếu con thích anh con trai của nhà nào thì cứ nói với dì nhé.”

Bà là một quý bà danh giá trong giới thượng lưu nên quen biết rất nhiều người.

Tạ Nguyên cúi nhẹ người, dịu dàng nói: “Con thật sự đã làm phiền dì quá rồi.”

“Là dì mới phải làm phiền con đó Nguyên Nguyên à,” Tɧẩʍ ɖυng lại ôm Tạ Nguyên: “Sau khi mọi chuyện xong xuôi, dì nhất định sẽ tặng con một phong bao lì xì thật lớn.”

Bà mỉm cười rạng rỡ, dù khóe mắt đã có nếp nhăn nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ.

Khi bước ra khỏi phòng khách, Tɧẩʍ ɖυng hỏi thêm: “À đúng rồi, hôm qua chú của con có nói gì không?”

Chuyện của Tạ Nguyên và Tần Thừa Nguyệt vốn do Thẩm Trường Lẫm đích thân sắp đặt. Dù hai năm nay chú của cô không nhắc đến nữa, nhưng ngay cả Tɧẩʍ ɖυng cũng không dám tự tiện đề cập đến.

Vì vậy hôm đó Tɧẩʍ ɖυng mới vội vàng gọi điện cho Tạ Nguyên, nói rõ tình hình và xin cô che giấu giúp.

bà biết con gái mình có chuyện với cậu Tần, nhưng đến lúc đó mới phát hiện Ôn Tư Du đã yêu thật lòng.

Tɧẩʍ ɖυng không quan tâm đến việc gả con cho một gia đình tốt hay không, bà chỉ quan tâm đến cảm xúc của con gái mình mà thoi.

May mắn là vị hôn phu kia ban đầu vốn dành cho Tạ Nguyên, không ai hiểu chuyện và dễ chịu hơn cô bé này cả.

Nghe Tɧẩʍ ɖυng hỏi, Tạ Nguyên khẽ ngẩn người.

Cô cụp mắt xuống, khẽ nói: “Chú con cũng không nói gì đâu dì.”

Tɧẩʍ ɖυng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt rồi.”

“Lần này thật sự làm phiền con quá Nguyên Nguyên.” Bà vỗ vai Tạ Nguyên: “Nhưng con yên tâm, đến lúc đó dì nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với Trường Lẫm.”

Tɧẩʍ ɖυng là chị gái của Thẩm Trường Lẫm.

Lời bà nói tất nhiên là có trọng lượng.

Trong lòng Tạ Nguyên vẫn hơi rối, có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô không nghe theo Thẩm Trường Lẫm. Từ khi nhận được điện thoại của Tɧẩʍ ɖυng hôm qua, cô đã luôn cảm thấy bất an.

Tối qua khi hắn hỏi chuyện, cô cũng không dám nói thật, chỉ nói là vì chơi muộn quá mà quên mất thời gian thôi.

Đến nửa đêm cô vẫn không dám thú nhận với hắn sự thật này, dù cổ họng đã khản đặc vì khóc.

Có lẽ khi mọi chuyện được quyết định xong xuôi, cô sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.

Cô nắm chặt tay, từ từ bước xuống bậc thang.

Hoắc Dương đứng tựa người một cách lười biếng vào cây cơ bi-a, một tay cầm gậy, một tay chống lên bàn bi-a: “Có chuyện gì mà nhất định phải gọi tôi đến đây mới chịu nói?”

“Hoắc thiếu à, chuyện tốt, chuyện cực tốt luôn!” Người bên cạnh cười hớn hở nói: “Tần thiếu gia và Ôn tiểu thư thành đôi rồi ạ!”