Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt cũng dao động.
Hoắc Dương là kiểu người thích xem chuyện vui, anh ta cười và nói: "Phải qua chào hỏi cái chứ."
Nói rồi, anh ta nhấc chân bước về phía đó.
Ngay lúc Tạ Nguyên nghĩ rằng mọi chuyện đã hỏng bét, Ôn Tư Du bất ngờ xuất hiện từ phía sau, vỗ mạnh vào cánh tay của Hoắc Dương.
Cô ấy nở nụ cười kiêu kỳ, không chút khách sáo nói: "Anh Hạ muốn chào hỏi ai vậy?"
Trên tay Ôn Tư Du còn cầm áo khoác của Tạ Nguyên, cô ấy kéo Tạ Nguyên từ bên cạnh Hoắc Dương lại rồi khoác chiếc áo lên người cô.
Chiếc mũ trùm đầu có đôi tai thỏ khẽ đung đưa.
Tạ Nguyên kéo tai thỏ xuống, cuối cùng cũng nhìn rõ biểu cảm của Ôn Tư Du.
Trên khuôn mặt kiều diễm của cô ấy là nụ cười kiêu ngạo, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt thản nhiên nhìn Hoắc Dương: "Ai cho phép anh lừa gạt Uyển Uyển nhà chúng tôi vậy?"
Hoắc Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó anh ta nở nụ cười.
"Làm sao gọi là lừa được chứ?" Vẻ mặt anh ta không thay đổi, cười nói: "Thấy Tiểu Tạ ngồi ngoài trời nên tôi mời cô ấy ăn chút đồ thôi mà."
Nhà họ Thẩm không có nhiều con gái, mà chẳng ai dám trêu Ôn Tư Du cháu gái của đại thiếu gia nhà họ Thẩm cả.
Hoắc Dương vuốt mái tóc ngắn màu bạc, bật cười đầy thoải mái: "Chị đón được rồi thì tôi yên tâm, tôi đi trước nhé."
Nói xong, anh ta dẫn theo nhóm người rời đi.
Ôn Tư Du khoác vai Tạ Nguyên, khẽ nói: "Xin lỗi em, để em phải đợi lâu rồi. Anh tài xế đang đến rồi, lát nữa anh ấy sẽ đưa em về."
"Hôm nay trễ rồi, khi nào em rảnh đến nhà chị rồi chúng ta nói chuyện tiếp." Cô ấy nhìn Tạ Nguyên: “Mẹ chị có nói với em chưa?"
Tạ Nguyên gật đầu: "Dạ, dì vừa gọi cho em chiều nay."
"Vậy thì được rồi." Ôn Tư Du thở phào, ôm lấy Tạ Nguyên: “Hôm nay làm phiền em rồi Uyển Uyển."
Tạ Nguyên cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu ạ chị Tư Du."
Tài xế nhà họ Ôn đã đến từ lâu, Ôn Tư Du tiễn Tạ Nguyên lên xe, vẫy tay dặn: "Đi cẩn thận nhé, về đến nhà nhớ nhắn tin cho chị nha em."
Đã quá muộn, thậm chí ánh trăng cũng trở nên mờ nhạt.
Tạ Nguyên nhìn qua cửa xe, nhẹ giọng đáp lời, khi xe bắt đầu lăn bánh, cô tựa lưng vào ghế.
Vừa bước xuống xe đã có người đón cô.
Tạ Nguyên vừa nhắn tin cho Ôn Tư Du, vừa bước lên bậc thềm, khi tắt màn hình điện thoại, tin nhắn trước đó lại hiện ra. Cô nhìn chằm chằm vào chữ "Được" đơn giản ấy mà ngẩn người ra một lúc.
Nhưng ngay sau đó, hàng loạt tin nhắn khác lại tràn vào.
Tạ Nguyên hiếm khi dọn dẹp hộp thư của mình, khi lướt qua, cô thấy cái tên mà Hoắc Dương nhắc đến— là bạn gái mới của Thẩm Yến Bạch.
Hoắc Dương đã nói là nổi tiếng, chắc chắn phải rất nổi tiếng.
Nhưng Tạ Nguyên không ngờ, người đó lại nổi tiếng đến mức ấy, thậm chí cô còn từng đóng một vai trong bộ phim mà Tạ Nguyên rất thích.
Người bên cạnh Thẩm Yến Bạch đến rồi đi, không ai trong số đó là người bình thường, chỉ có những người tỏa sáng như sao trên trời mới có thể để lại dấu ấn trong mắt anh.
Tạ Nguyên cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trên chiếc ghế sofa dài màu đen ngồi một người đàn ông, dáng cao ráo, phong thái lạnh lùng, chỉ cần ngồi đó thôi cũng đủ khiến người khác không dám thở mạnh.
Thấy cô bước vào, người đàn ông đó khẽ liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp vang lên: "Sao về trễ vậy?"
Mắt của Tạ Nguyên ướt đẫm, khuôn mặt cũng ướt nước mắt.
Nước mắt thấm ướt hàng mi dài, mồ hôi nóng rực thấm vào từng sợi tóc, ngay cả hơi thở hổn hển của cô cũng trở nên nóng bỏng.
Cơ thể như bị ném vào l*иg hấp, liên tục bị đun nấu, đẩy lêи đỉиɦ của từng đợt sóng rồi lại rơi xuống từ khoảng không.
Cứ lặp đi lặp lại mãi không có hồi kết.
Tạ Nguyên thở hổn hển, bật dậy khỏi giường, đến gần trưa cô mới thoát khỏi cơn ác mộng hỗn loạn, ướŧ áŧ. Cô chống tay lên trán, gần như vội vã cởi chiếc váy ngủ ra bước chân trần xuống khỏi giường.