Bạn Trai Tôi Là Đông Hải Long Vương

Chương 10

“Tôi suýt bị dân phòng bắt đi! Tôi cmn đường đường là Lôi Công! Thế mà lại bị dân phòng đuổi cho chạy ngược chạy xuôi!”

“Ông trời ơi sao ông không giáng xuống một tia sét mà đánh chết cmm đi!"

Tôi trốn sau lưng Ngao Tuyên nhìn người đàn ông sắp gào khóc ra thành tiếng, lạy trời, Lôi Công thật ấy à!?

Ánh mắt tôi không tự chủ mà nhìn vào thân hình đồ sộ của ông ta, nghĩ thầm nếu ông ấy bay lên thì chắc chắn sẽ lên tin tức, một con dơi khổng lồ đột ngột xuất hiện giữa không trung.

Ngao Tuyên định ném Lôi Công ra ngoài, nhưng nghĩ đến việc ném đồ nặng từ trên cao xuống quá nguy hiểm nên lại thôi.

Vừa vào nhà, Lôi Công liền đòi lại nồi Lôi Công, Ngao Tuyên mặt không đổi sắc:

"Trong bếp."

Lôi Công cứng đờ nhìn Ngao Tuyên: "Cậu lại cầm đi nấu ăn rồi à? Tôi gϊếŧ cậu!!! Hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo, trừng trị cậu, sét đâu! Triệu hồi sấm sét!”

“Theo luật pháp con người, nếu cậu mà triệu hồi sét trong nhà thì phải đền tiền cho tôi đấy."

Tôi thấy vẻ mặt bi thảm, nghèo khó quen thuộc lại lần nữa xuất hiện trên gương mặt Lôi Công: "Làm thần tiên mà cũng không có tiền à?"

Lôi Công phẫn nộ nói: "Trước kia cũng có một chút, nhưng vì hay đánh sét nhầm chỗ nên phải đem đi đền bù hết rồi."

Tôi: "?"

Ngao Tuyên kéo tôi ngồi xuống ghế sofa,

Lôi Công cũng tự nhiên ngồi xuống phía đối diện.

Lúc nãy trời tối không nhìn rõ, bây giờ nhìn kỹ mới thấy Lôi Công trông vô cùng đứng đắn!

"Nồi ở trong bếp, tự đi lấy đi."

Lôi Công hơi do dự: "Cậu không lừa tôi đấy chứ?"

Ngao Tuyên sờ mũi: "Tôi đã lừa ông bao giờ!"

Lôi Công hừ lạnh một tiếng, kết hợp với bộ quần áo không rõ màu sắc của ông ta, trông như người bị hại lên án nhìn Ngao Tuyên.

Tôi nhỏ giọng hỏi Ngao Tuyên: "Người mà anh đi gặp hôm đó, chính là người này à?"

Ngao Tuyên gật đầu: "Ông ấy đến hỏi tại sao chỗ này hay mưa mà không mang ông ấy theo."

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Lôi Công đã đi lấy nồi, trong bếp vang lên tiếng nước chảy ào ào, có vẻ như đang tự tay rửa nồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt cứ như một bộ phim hài.

Tôi yêu đương qua mạng với Long Vương Đông Hải, giờ lại còn thấy Lôi Công rửa nồi!

Tôi lấy điện thoại ra quay một đoạn video gửi cho Tống Trinh: "Thấy không, Lôi Công đấy!"

Tống Trinh trả lời rất nhanh: "Trời đất! Chị gái à, này là sắp tới chị định lên trời đấy à!”

“Sau này tớ muốn gặp cậu, chắc phải đến Đông Hải, tìm một con rùa báo tin cho cậu biết có đúng không?"

Tôi ôm trán, không thể hiểu nổi tại sao Tống Trinh lại có tình cảm đặc biệt với loài rùa đến vậy.

Sau khi lấy nồi xong, Lôi Công nhanh chóng hồi phục trạng thái, trở thành một chàng trai cơ bắp cực kỳ điển trai, chỉ là giữa đôi mày vẫn còn chút oán hận.

"Ngao Tuyên, khi nào cậu trở về? Mặc dù thời gian ở Long cung khác với trên trần thế, nhưng cậu đã ở đây quá lâu rồi, cậu có thấy mưa bên ngoài không?”