Tống Trinh an ủi tôi: "Nghĩ tích cực lên, nhỡ đâu người ta là Tiểu Bạch Long thì sao!"
"Hơn nữa người ta là Long Vương, vung tay một cái là có mười vạn binh tôm lính cua, còn cần phải chỉnh sửa ảnh để lừa cậu sao?"
"Không chỉnh sửa ảnh."
Tôi và Tống Trinh cùng giật mình: "Ai! Ai nói vậy?"
Trong ánh chiều tà, bên ngoài căn hộ cho thuê tầng 32 của tôi, thò ra một cái đầu người!
"Á á á á á!!!"
Tống Trinh hoảng hốt, hét lên rồi chạy xộc thẳng đến cửa sổ, nhanh tay kéo rèm lại.
Tôi: "?"
Cưng à, có lẽ thành ngữ "bịt tai trộm chuông" được tạo ra dành riêng cho cậu đấy.
Bên ngoài cửa sổ là bạn trai cũ tự xưng là Long Vương Đông Hải của tôi.
Lúc này anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ mua 78 đồng của tôi, đôi chân dài không có chỗ để, co ro, trông có vẻ hơi ủy khuất.
Tôi và Tống Trinh giống như hai đứa trẻ mẫu giáo bị phạt đứng, đứng thẳng tắp trước mặt Ngao Tuyên.
Tôi nhìn Tống Trinh, Tống Trinh cũng nhìn tôi, trong tích tắc chúng tôi trao đổi vô số ánh mắt, nhưng không ai hiểu đối phương muốn biểu đạt điều gì.
Tâm trạng của tôi lúc này khó tả bằng lời, nếu trên đời có thuốc hối hận, tôi tuyệt đối sẽ không yêu đương qua mạng!
Tôi nguyện ăn chay trường cả đời, từ nay xa lánh đàn ông, chỉ cầu xin được tiễn vị đại tiên này đi.
Bây giờ tôi hoàn toàn tê liệt, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tôi thế mà lại yêu một con rồng qua mạng!
Nếu giờ có ai bảo với tôi Tống Trinh là Tôn Ngộ Không biến thành, tôi cũng tin luôn!
Tôi hắng giọng để che giấu sự lúng túng: "Ngao Tuyên?"
"Tôi có thể gọi thẳng tên anh không? Có bị trời phạt không? Chúng tôi đã mời anh vào nhà rồi, có cần nghi thức gì không?"
Nói đến nghi thức, trong đầu tôi bất chợt hiện lên cảnh một đám đông quỳ xuống, hô to:
"Kính chào Long Vương hồi cung" trong một video ngắn trên mạng. Khϊếp, cảnh tượng đó quá đẹp, tôi không dám nhìn.
Ngao Tuyên mím môi:
"Anh thật sự không cố ý không trả lời tin nhắn, anh chỉ nói chuyện với trưởng lão một lúc thôi! Em còn giận không?"
Tôi cúi đầu khom lưng:
"Tôi hiểu, tôi hiểu, ngài bận rộn trăm công nghìn việc, cả một vùng Đông Hải to lớn, đừng nói là không trả lời tin nhắn, ngay cả khi tôi chết ngài không biết cũng là điều dễ hiểu."
Ngao Tuyên nhíu mày: "Thư cục cưng, em còn giận anh đúng không?"
Tôi lại giật mình, Long Vương Đông Hải gọi tôi là cục cưng, mức độ kinh hoàng chỉ đứng sau việc Tôn Ngộ Không đến cửa nhà tôi hóa duyên thôi đó.
Tôi mặt ủ mày chau, cố gắng cười: "Ngài cứ gọi tôi Lâm Thư là được rồi."
Ngao Tuyên ngơ ngác mở to mắt: "Trước đây không phải em nói thích anh gọi em là Thư cục cưng sao?"
Tống Trinh vẫn giả vờ không tồn tại, nghe câu nói này, cuối cùng cũng không nhịn được cười phá lên.
Ngao Tuyên nhìn Tống Trinh, đột nhiên nhận ra điều gì đó, đứng bật dậy, ồ, cao thật!
"Hai người ngồi đi."
"Tôi quên mất, Thư cục cưng đã nói, đàn ông phải lịch sự."