Bạn Trai Tôi Là Đông Hải Long Vương

Chương 1

Ba tháng trước, tôi có một người bạn trai quen qua mạng.

Nhưng anh ấy cứ hai ba ngày lại biến mất, lần này thậm chí còn mất tích hai ngày liền!

Tôi hỏi anh ấy đã đi đâu, ảnh nói:

"Bão sắp đổ bộ vào Đông Hải rồi, anh phải về bảo vệ long cung."

Tôi vừa tức vừa buồn cười, nếu người này cố mà nghĩ ra một lý do xuôi tai hơn, thì nhờ gương mặt đẹp trai cùng cơ bụng này, tôi còn có thể tha thứ cho anh ấy.

"Sao anh không nói anh là Long Vương biển Đông Hải luôn đi, bão đến cuốn mất cung điện pha lê của anh hay gì?"

Có vẻ anh ấy không nhận ra tôi đang mỉa mai, còn giải thích nghiêm túc:

"Cung điện pha lê rất chắc chắn, chỉ có những viên minh châu bên ngoài dễ bị cuốn đi, mới cần phải gia cố thêm."

Tôi giơ ngón cái qua màn hình: "Anh giỏi thật đấy!"

Bây giờ tôi thậm chí không còn tức giận nữa, chỉ đơn thuần nghi ngờ về tình trạng tâm thần của anh bạn trai này.

Trong đầu tự hỏi thời buổi này sao có thể quen được bạn trai qua mạng đẹp trai như vậy chứ?

Đẹp thì có đẹp, chỉ tiếc là đầu óc không được bình thường.

Anh ấy vẫn tiếp tục nhiệt tình giới thiệu cho tôi kiến thức về long cung, tôi ngắt lời:

"Triệu chứng này của anh kéo dài bao lâu rồi? Gia đình anh có biết không?"

Lúc này bạn trai tôi mới nhận ra: "Em không tin anh sao?"

"Anh thực sự là Long Vương Đông Hải!"

Nói xong, anh ấy còn gửi cho tôi một đoạn video, tối om chẳng thấy gì, chỉ có vài chùm sáng trắng lúc mờ lúc tỏ.

"Em xem này, đáy biển đó!"

"Anh thật sự coi tôi là đồ ngốc à? Nếu anh mà thật sự là Long Vương Đông Hải thì tôi đây chính là Tôn Ngộ Không đó!"

Tôi tức giận chặn luôn bạn trai “cũ”, cảm thấy chưa hả giận, bước mạnh đến tủ đầu giường, ném chiếc vòng ngọc trai đen lúc trước bạn trai tặng vào thùng rác.

Thật cmn xui xẻo mà!

Càng nghĩ càng tức, tôi gọi điện cho Tống Trinh, bạn thân của tôi, rủ cô ấy đi ăn cùng.

Tống Trinh ngơ ngác hỏi: "Cậu thật sự nỡ chia tay à? Cậu không phải nói người ta đẹp trai đến mức cậu muốn bay lung tung sao?"

Tôi bất lực nói: "Nhưng mà người ta có vấn đề về thần kinh!"

"Mất tích hai ngày không trả lời tin nhắn, tớ hỏi ảnh đi đâu, ảnh lại nói ảnh là Long Vương Đông Hải, đang về bảo vệ Long cung!"

"Tớ thật sự phục rồi! Cái quái gì mà Long Vương Đông Hải chứ."

"Có thể kêu binh tôm lính cua của anh ta ra chém giá cho tớ một chiếc iPhone 14 trên Shopee không vậy?"

Nỗi buồn vui của con người không giống nhau, Tống Trinh nghe xong cười như gà mái vừa đẻ trứng.

"Ra ngoài ăn với tớ đi, tớ sắp tức chết rồi đây này!"

"Đi! Hôm nay chúng ta đi ăn hải sản thả ga, ha ha ha ha ha Long Vương Đông Hải. Cười chết tớ mất. Vậy nếu sau này cậu kết hôn với anh ta, chẳng phải cậu sẽ trở thành Hoàng hậu Đông Hải sao?"

"Chị em chúng ta quen biết đã lâu, tớ cũng không cầu xin gì nhiều, nếu cậu trở thành Hoàng hậu, có thể in mã QR của tớ lên tất cả vỏ rùa dưới đấy được không? Gặp được anh nào cao to trắng thơm thì tặng họ vài con rùa là được!"

Tôi hít sâu một hơi: "Nếu cậu còn cười nữa, tớ sẽ ném cậu xuống biển cho rùa ăn đấy!"

...