Nhóm Phu Quân Liều Mạng Tranh Sủng, Ta Cuộn Chăn Bỏ Trốn Trong Đêm (NP)

Chương 2

Ngôn Khanh lần nữa tỉnh lại, chỉ nghe bên ngoài phòng có tiếng mưa rơi tí tách, dường như là giọt nước mưa đang nhỏ xuống từ mái hiên cũ nát.

Nàng nhíu mày, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, mới vừa mở mắt thì tai ù đi, mọi thứ trước mắt như quay cuồng, chừng một lúc lâu sau, nàng mới che đầu cố gắng bò dậy.

"Ta đây là…"

Nàng nghi hoặc, đột nhiên nhớ đến tiếng nổ lớn trước đó, mặt mày liền nghiêm lại, nhanh chóng cảnh giác. Đồng thời, nàng vội vàng đưa tay ra sau eo định rút súng.

Nhưng lại không sờ thấy gì, nàng ngẩn ra.

Chỉ đến lúc này, nàng mới nhận ra vị trí hiện tại không quá thích hợp.

Chiến trường Châu Mỹ, giờ lại biến thành một căn nhà cũ nát vùng nông thôn.

Mưa bom bão đạn, giờ đã thành cơn mưa lạnh cuối thu?

Ngôn Khanh cúi đầu nhìn chính mình: “??”

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy ngộp thở, một thoáng chóng mặt, sắc mặt nàng hiện lên vài phần kinh ngạc, sững sờ, không dám tin.

Giả sao!?

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng khẽ nhéo ngực mình một cái, quả nhiên lớn hơn, quả nhiên, rất đau!?

Lúc này “Sột sột soạt soạt, sột sột soạt soạt”……

Một tiếng động giống như vải áo cọ xát lặng lẽ vang lên.

Ngôn Khanh nghiêm mặt, đột ngột quay đầu lại, cảnh giác như hồ ly, ánh mắt cũng mang theo vẻ lạnh lùng, lập tức tập trung nhìn về phía không xa.

Nhưng vừa thấy, nàng lại ngẩn ra.

Chỉ thấy trên một chiếc giường cũ nát, nhà cửa tan hoang, bốn bức tường trống trải, một thiếu niên áo quần xộc xệch, ăn mặc rách rưới, tay áo bị người ta kéo toạc một mảng lớn, để lộ làn da trắng muốt như tuyết.

Nhưng làn da trắng ngần ấy lại phủ đầy những vết bầm tím, thậm chí còn lờ mờ hiện lên những vết roi đánh?

Hơn nữa, thiếu niên này đang mặc bộ áo tang vải thô?

Xem diện mạo là người Hoa, nhưng trông như vừa bị ngược đãi tàn nhẫn?

Ngay cả khuôn mặt vốn bình thản, dịu dàng tuấn tú, thoát tục lại đẹp đến xuất trần kia, cũng như bị người đánh quất hành hạ tàn bạo, má hơi sưng đỏ, khóe môi nứt nẻ, tràn ra một vệt máu đỏ tươi.

Ngôn Khanh: “!”

Trong lòng nàng bỗng chấn động, lại cúi đầu nhìn thân thể của mình. Nếu nàng đoán không sai, có lẽ nàng đã chết trong vụ nổ lớn đó và linh hồn nhập vào cơ thể này? Nghĩa là nàng đã xuyên không?

Nhưng vấn đề là, người ta xuyên không đều lập tức có ký ức của cơ thể mới, nhanh chóng nắm bắt được tình hình hiện tại.

Còn nàng thì sao?

Chẳng biết gì cả, mọi thứ tối tăm, hỏi ba câu thì hết ba câu không biết.

Ngay cả tên họ của cơ thể này nàng cũng không biết, tất cả đều phải dựa vào phỏng đoán.

Nàng lấy lại bình tĩnh, lần nữa nhìn kỹ thiếu niên gầy gò rách rưới kia.

Lúc này, thiếu niên đã từ từ đứng dậy, đôi mắt như sương như khói, như chứa đựng rất nhiều hơi nước, bất chợt liếc nhìn về phía này, rồi lại mím môi, như đưa ra quyết định khó khăn gì đó.

Khóe mắt hắn mang theo chút đỏ tươi, rồi hắn chầm chậm xoay người xuống giường, dùng giọng nói khàn khàn, nhưng cũng trong trẻo thuần khiết vô cùng, mang theo chút run rẩy, nói với Ngôn Khanh:

“Thê chủ…”

“Tuyết Linh, Tuyết Linh biết sai rồi…”

“Thê chủ đừng giận, xin thê chủ… xin thê chủ, sủng hạnh ta.”