Chạy Trốn Lúc Hoàng Hôn

Chương 7

Toàn bộ quãng đường cao tốc từ thành phố Sam tới thành phố Phong là một tiếng đồng hồ, trên loa phát đi phát lại câu: “Please don’t s.moke in the railway.”

Hứa Hựu Trì đeo chiếc khẩu trang đen lên che đi hơn nửa gương mặt. Anh ngồi ở vị trí của mình mở app có biểu tượng chim cánh cụt (App QQ) chứa đầy tin nhắn chưa đọc lên.

Trong nhóm học sinh nam của lớp, tin nhắn mới nhất là tối hôm qua, nhìn vào thì toàn là nội dung giống hệt nhau, Dịch Trác đang điên cuồng tag anh tràn màn hình.

[Hứa Hựu Trì]: ?

[Dịch Trác]: Trì bảo, mất liên lạc nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng kết nối mạng rồi à?

[Hứa Hựu Trì]: .

[Khương Vệ Vân]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tớ rồi, không hổ là cậu Hứa cao quý lạnh lùng. Đủ tuyệt tình, mình thích.

[Khương Vệ Vân]: Anh A Trì chảnh quá, em gái rất yêu.

[Khương Vệ Vân]: [Yêu anh, nháy mắt.jpg]

Trong nhóm yên tĩnh khoảng hai phút.

[Dịch Trác]: @Khương Vệ Vân, tại sao Trì bảo không trả lời cậu, trong lòng cậu thật sự không rõ ràng à? Có thể đừng ở đây làm anh em buồn nôn được không?

[Dịch Trác]: @ Hứa Hựu Trì, bao giờ thì về?

[Hứa Hựu Trì]: Ngày mai.

[Dịch Trác]: Đây chính là đặc quyền của người giỏi nhất trong kỳ thi tuyển sinh trung học à, cậu về quê thôi mà chị Bình đã trực tiếp cho cậu nghỉ nguyên một kỳ nghỉ Quốc Khánh. Lần trước tớ viêm dạ dày sắp chết đến nơi rồi, đi tìm chị ấy mà chị ấy chỉ cho tớ nghỉ có một buổi tối. Tiêu chuẩn kép ghê gớm như vậy sao? [/Nghi ngờ/]

[Dịch Trác]: Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nói cho cậu biết, cậu phải nhanh chóng trở về đi, hôm thứ sáu ngăn bàn học của cậu đã chất đầy thư tình với đồ ăn vặt rồi, còn không về nữa thì sẽ bị đẩy hết lên trên mặt bàn đấy.

[Dịch Trác]: Cẩn thận đến lúc đó chị Bình lại tìm cậu qua đó, bảo cậu đừng có làm tâm hồn thiếu nữ bùng cháy gây phiền phức cho phòng giáo dục đạo đức nữa đấy.

Lời này đã thành công khiến Hứa Hựu Trì nhớ lại chuyện phiền lòng trước đây không lâu.

Ngày tựu trường đầu tiên của học kỳ này, có một nhóm em gái lớp sáu trung học cơ sở vì để gặp anh mà trốn tiết thể dục đi vây quanh cửa lớp của anh, đúng lúc tiết học đó của lớp bọn họ là tiết sinh học của chủ nhiệm lớp Nhϊếp Bình, nhóm em gái nhỏ đó bị đuổi đi chưa được bao lâu lại chạy trở lại, Nhϊếp Bình kìm nén cơn giận dạy hết một tiết.

Ngày hôm sau, không biết tại sao chuyện này lại truyền đến tai của phòng giáo dục đạo đức, chủ nhiệm giáo dục đạo đức tìm Nhϊếp Bình qua nói chuyện, Nhϊếp Bình lại tìm Hứa Hựu Trì để nói chuyện.

Nội dung chính là bảo anh ở trong trường thì cố gắng che giấu sắc đẹp, đừng có cho người khác cơ hội gây phiền phức cho mình.

Chuyện này bị nhóm Dịch Trác cười đến tận bây giờ.

Thi thoảng một nhóm nam che ngực diễn ở trước mặt anh: “Tôi thừa nhận cái tuổi này của tôi không nên đẹp trai. Lớn lên đẹp trai lại trách tôi à? A, cả người tôi từ trên xuống dưới đều tỏa ra mị lực đáng chết…”

Nghĩ tới đây, Hứa Hựu Trì có chút phiền muộn.

[Hứa Hựu Trì]: Chiều về trường thì ném bớt đi giúp tớ.

[Dịch Trác]: ? ? ?

[Dịch Trác]: Không phải chứ anh trai à, còn có một hộp socola nhân rượu của Neuhaus, cậu không ăn thì cho tớ ăn đi.

[Hứa Hựu Trì]: Tùy cậu.

Hứa Hựu Trì tắt điện thoại di động dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trước mặt lại hiện ra một cảnh tượng.

Trong ngõ hẻm bẩn thỉu sau cơn mưa đêm, nữ sinh mặc quần đen áo đen, một bông hoa trà làm bằng vàng treo ở cuối chiếc vòng cổ thanh mảnh được đeo trên cổ.

Thân hình gầy nhỏ lẻ loi, sự khinh thường bị nụ cười che đi, trong mắt là sự kiêu ngạo không ai chạm tới được.

Đúng vào nửa tiếng trước, chiếc váy trắng của cô bị nước mưa làm ướt giống như một con búp bê rách đáng thương.

Hứa Hựu Trì mở mắt ra, lúc cúi đầu mái tóc hơn rối đổ bóng xuống, trong đôi mắt là sự u ám không rõ ràng.

Anh mở túi giấy kraft đặt bên trên vali ra, chiếc áo sơ mi trắng được gấp gọn nằm yên tĩnh bên trong.

Hình như dưới chiếc áo có lộ ra một ít lông tơ màu hồng.