Chạy Trốn Lúc Hoàng Hôn

Chương 5

Lục Trà Chi vốn ôm tâm lý thử một lần xem sao, cô tới cửa hàng tiện lợi thử chút vận may. Cùng lắm là đợi ở đây cả buổi chiều, xem xem có thể gặp được người đẹp mặt lạnh khiến cô nhớ mãi không quên kia không, nhân tiện trả lại áo sơ mi trắng.

Không ngờ lúc gặp lại lại bất ngờ như vậy.

Trong lúc cả người cô vẫn đang chìm trong sự đau buồn vì “cả đời ăn chay” thì người đẹp mặt lạnh đã dùng điện thoại trả tiền rồi đẩy cửa đi vào trong màn mưa.

Lục Trà Chi phản ứng lại, cô ném mọi thứ trong tay cho Phương Hòe Nhĩ rồi túm lấy túi giấy kraft đuổi theo.

Phương Hòe Nhĩ bị nhét đầy một đống đồ trên tay vẫn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Lục Trà Chi đến ô cũng chẳng cầm mà đã chạy vào trong màn mưa.

Không quan tâm tới nước mưa vô tình vỗ vào người, Lục Trà Chi chạy nhanh rồi hét lên với bóng người màu đen ở trước mắt kia: “Này! Anh đợi chút!”

Giọng nói hòa với tiếng mưa tí tách truyền vào trong tai Hứa Hựu Trì, rõ ràng là anh có dừng lại một chút.

Khoảnh khắc quay người lại đúng lúc Lục Trà Chi chui vào trong ô của anh.

Anh híp mắt lại, nhìn thấy toàn bộ bả vai của cô đều bị ướt. Màu sắc của quần áo trắng thuần nhạt hơn rất nhiều, áo dán vào da đã thấp thoáng lộ ra màu da nguyên bản. Mái tóc dài cũng bị nước mưa làm ướt, trông có chút rối.

Ngược lại là túi giấy trong lòng cô được bảo vệ rất cẩn thận, không bị dính chút nước mưa nào.

Lục Trà Chi làm lơ với sự lạnh lùng trong mắt anh, cô cười tươi đưa túi giấy tới trước mặt anh: “Cảm ơn áo của anh.”

Sắc mặt Hứa Hữu Trì không thay đổi, hoàn toàn không có ý đưa tay ra nhận lấy, chỉ yên tĩnh cụp mắt nhìn cô, thái độ từ chối rất rõ ràng.

Khoảng cách được kéo gần, Lục Trà Chi phát hiện người trước mặt này thật sự là đẹp đến mức ba trăm sáu mươi độ không có góc chết.

Sạch sẽ lạnh lùng như thần linh, cả người mặc đồ đen giống như bị lôi vào địa ngục, tỏa ra một loại khí chất cấm dục gần như khắc nghiệt.

Bất kể nhìn như thế nào thì cũng đều giống như một cậu ấm cao quý không thể với tới.

Lục Trà Chi bị từ chối trong im lặng cũng không cảm thấy khó chịu, cô đặt túi giấy lên trên vali của anh rồi nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó cực kỳ tự giác lui ra khỏi ô của anh.

Hứa Hựu Trì nhìn bóng người màu trắng càng lúc càng xa kia, cảm xúc trong đôi mắt trầm xuống, sức cầm cán ô cũng bất giác tăng thêm mấy phần.