Chạy Trốn Lúc Hoàng Hôn

Chương 1

Mười giờ tối, khi Hứa Hữu Trì bước ra khỏi khách sạn, đúng lúc một cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống từ trên bầu trời.

Thành phố Sam có sông núi vây quanh, xem như một thị trấn du lịch nhỏ không nổi tiếng lắm. Vì có môi trường ở đây rất trong lành, nên đã có một khu "Nghỉ dưỡng trong rừng" được xây dựng nên. Những căn biệt thự và khách sạn trong vùng này được xây dựng theo phong cách kiến trúc lãng mạn của châu Âu nhưng không mất đi vẻ trang nghiêm vốn có, nằm ẩn mình trong những khu rừng xanh tươi rợp bóng mát.

Trên con đường vắng vẻ không có người qua lại, trên đóa tường vi bám quanh tay vịn trạm khắc hoa văn ven con đường xanh hóa vẫn còn đọng lại những hạt mưa nho nhỏ.

Đèn đường lờ mờ.

Hứa Hữu Trì đeo AirPods, nghe cuộc điện thoại mẹ ruột nhà mình gọi tới: "Mẹ."

Giọng anh hòa vào cơn mưa đêm tĩnh lặng.

Lúc đó quý bà Triệu Mạn đang ngồi trước gương trang điểm, tiến hành quy trình chăm sóc da cần thiết hàng ngày trước khi đi ngủ. Thấy cuộc gọi đã được kết nối, bà ấy thuận miệng hỏi: "Ngủ rồi à?"

Hứa Hữu Trì: "Chưa ạ."

"Ừ." Triệu Mạn nhìn vào gương, dùng lòng bàn tay vặn nắp lọ kem dưỡng da ra: "Ba con nói đêm nay con ở lại thành phố Sam à?"

"Vâng." Hứa Hữu Trì nói: "Hôm nay hết bánh hoa hồng rồi, ngày mai đi sớm hơn vậy, ở bên này cũng tiện hơn một chút."

Bánh hoa hồng là thứ Triệu Mạn cố ý dặn dò hai ba con phải mua hàng trăm ngàn lần trước khi bọn họ xuất phát.

Địa điểm công tác lần này của Hứa Hành Châu là thành phố Sam nằm ngay bên cạnh thành phố Phong, bánh hoa hồng là đặc sản ở nơi này. Chúng được làm thủ công, mỗi ngày chỉ được bán với số lượng giới hạn ở một tiệm bánh ngọt đã mở gần trăm năm.

Cho nên lần này đến đây, nhiệm vụ bà Triệu giao cho đã rơi xuống người Hứa Hữu Trì.

Chuyện phải kể đến từ vài năm trước, một vị đối tác làm ăn của Hứa Hành Châu từng tặng ông ấy một hộp bánh hoa hồng khi bàn chuyện làm ăn, cuối cùng toàn bộ số bánh đều rơi vào bụng Triệu Mạn, sau khi ăn xong bà ấy vẫn luôn nhớ đến món bánh này.

Hứa Hữu Trì không biết rốt cuộc món bánh ngọt này ngon đến mức nào, lại có thể khiến cho Triệu Mạn, người ngày thường trong bữa chính cũng chỉ ăn no ba phần, ngay cả khi Hứa Hành Châu dỗ ngon dỗ ngọt mới ăn thêm một chút xíu lại nhớ mãi không quên như vậy.

"Quý bà à, ngài không giữ gìn vóc dáng mảnh mai tuyệt mỹ mà ngài luôn kiêu ngạo vì nó nữa à?" Anh hỏi.

"Câm miệng." Triệu Mạn cắt ngang chủ đề này: "Bên chỗ con có tiếng mưa rơi, con đang ở bên ngoài à?"

"Vâng."

"Được rồi." Triệu Mạn lười để ý đến anh, cũng không hỏi anh ra ngoài làm gì, chỉ dặn dò đơn giản: "Muộn thế này rồi đừng ở bên ngoài lâu quá, quay về nghỉ ngơi sớm đi nhé. Ngủ ngon."

Nói xong, nghênh ngang cúp điện thoại kiêu ngạo y như hoàng hậu nương nương.

Mưa vẫn lất phất, dai dẳng, nhẹ nhàng rơi trên áo khoác anh.

Hứa Hữu Trì đi dọc theo con đường hướng về phía trước, khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ sâu thăm thẳm, anh nghe thấy có tiếng động truyền đến từ bên trong.

Một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào nhưng ngữ điệu mỉa mai lại kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì.

"Này, xấu như vậy nửa đêm còn dám ra ngoài hù dọa em trai nhỏ nhà người khác, rốt cuộc là anh cho anh dũng khí thế? "

Hứa Hữu Trì dừng bước.

Nhìn vào ngõ sâu.

...

Tốt xấu gì Trương Phong Hạo cũng là một kẻ nổi tiếng tàn nhẫn trong vùng này, chưa tốt nghiệp cấp hai anh ta đã ra ngoài lăn lộn rồi, thô bạo hung ác từ xưa đến nay, bằng này tuổi vẫn chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy, huống chi còn sỉ nhục trước mặt đám anh em thân thiết của anh ta.

Đối phương còn là một nữ sinh tuổi tác không lớn lắm, vẻ ngoài xinh xắn dễ thương, điệu bộ kiêu ngạo còn ngả ngớn, miệng nói ra những câu khó nghe đến cực điểm.

Anh ta cau mày, khuôn mặt vốn đã xấu xí lập tức nhăn tít lại, giọng nói thô ráp như sỏi đá: "Mày chán sống rồi hả? Mày có biết tao là ai không?"

Qua ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cách đó không xa, Lục Trà Chi mơ hồ thấy được khuôn mặt càng ngày xấu xí cũng càng ngày càng ghê tởm mà Trương Phong Hạo để lộ ra ngoài. Cô hơi nghi hoặc không biết rốt cuộc bản thân đã tạo nghiệp gì mà ông trời lại tra tấn đôi mắt và lỗ tai của cô như vậy.

Miệng cô cong lên lộ ra một nụ cười trào phúng, cằm hếch lên, cười giễu cợt một tiếng.

"Mày đi khắp cả bốn con phố đông tây nam bắc này..."Cô nhướng mày, lại lần nữa liếc nhìn Trương Phong Hạo, ánh mắt không hề sợ hãi, cũng không che giấu sự chán ghét bên trong. Cô gằn lên từng chữ: "Nghe, ngóng, thử, xem, ai, mới, là, ba."

"Mày là cái thá gì!" Có người phía sau không nhịn được đã lao tới, giơ nắm đấm lên hướng thẳng vào mặt Lục Trà Chi: "Anh Hạo! Còn chờ gì nữa! Đánh đi!"

Sắc mặt Lục Trà Chi không thay đổi chút nào, một tay nắm lấy hàm dưới của anh ta.

Bóng dáng nhỏ gầy vốn dĩ đang co rúm trong góc tường lập tức bò tới từng chút một, tay run rẩy túm lấy cổ chân của Lục Trà Chi.

Đừng đánh, một cô gái tay không tấc sắc không đánh lại được đám người này đâu.

Ý tứ của người dưới chân cô rất rõ ràng, nhưng Lục Trà Chi lại nhắm mắt làm ngơ. Cô nâng gối lên, định đá tên ăn nói ồn ào kia bay lên tường.

Cơn giận vốn bị Trương Phong Hạo đè nén trong lòng lại bùng lên. Anh ta siết chặt nắm đấm, bắp thịt cuồn cuộn nổi lên dưới lớp quần áo.

Đàn em dưới trướng mình bị người ta đánh, về tình về lý đều phải xông lên.

Sau lưng anh ta còn hai gã đàn ông nữa, ba người cùng nhau xông đến. Lục Trà Chi xoay người tránh thoát, vòng ra sau lưng bọn họ, cuối cùng vẫn phải lộ ra tay phải vẫn luôn giấu sau lưng.

Hại mưa nhỏ bám trên vỏ chai bia trống rỗng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong màn đêm.

Tiếng thủy tinh vỡ vang vọng khắp con ngõ sâu, mảnh vụn rơi xuống lả tả.

Hai người kia bị chai rượu đập vào lưng, đau đớn ngã xuống đất.

Trương Phong Hạo cũng sửng sốt một lát, sau đó càng tức giận hơn.

"Đã nể mặt mày rồi mày còn không biết điều đúng không!"

Trong tay Lục Trà Chi chỉ còn lại một nửa chai bia đã rượu, trời tối om om thế này, lỡ như mảnh chai vỡ không có mắt đâm chết người thì cô cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Cô cau mày rụt tay lại, vẫn đang do dự không biết có nên kéo cậu bé đáng thương ngồi sát bên tường kia chạy trốn cùng mình hay không, thì Trương Phong Hạo như đang phát điên đã cho cô một cái tát.

Cái tát rất hung ác, không hề cho cô thời gian phản ứng lại.

Trương Phong Hạo vừa giơ chân lên, định đã cô gái không biết phân biệt tốt xấu trước mặt ngã ra đất, thì bản thân đã bị người ta đạp vào khuỷu chân trước, khiến bắp chân ngã vào mảnh vụn thủy tinh rơi trên mặt đất.

Anh ta chưa kịp gào lên, đã bị đá thêm một cú cực mạnh, cả người lăn mấy vòng trên mặt đất, đầu đập mạnh vào tường.

Lúc anh ta ôm đầu gối, quay đầu lại chửi rủa, thì phía sau đã không còn một ai, chỉ còn lại anh ta và đám đồng đội vô dụng ngu như heo đang ngã đầy đất.