Ngạc Nhiên Chưa, Ông Đây Biết Bay Đấy!

Chương 12: Đưa cậu lên thiên đường

Trong khi cả lớp đang kinh ngạc và bàn tán về sức mạnh của loài ngỗng, Phong Minh, người vẫn còn đang bay trên không trung thì lại tuyệt vọng.

Cậu nhìn những con ngỗng đầu sọc(ngỗng Ấn Độ)bối rối và sốc trước vẻ ngoài của cậu, những con kền kền nghe thấy giọng nói của cậu thì phanh gấp trong không trung và chửi rủa bằng tiếng chim. Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy niềm vui trong đau khổ và thậm chí cậu còn vẫy tay với một cậu bé có thị lực rất tốt bên trong máy bay ở phía xa.

Cậu bé trong khoang máy bay lập tức há miệng, áp cả khuôn mặt vào kính, làm bộ dáng rất buồn cười.

Mẹ cậu bé ở bên cạnh nhận thấy con mình có gì đó bất ổn: "Tiểu Minh à, con đang nhìn cái gì vậy? Bên ngoài có con chim nào đẹp sao?"

Vương Hiểu Minh suy nghĩ một chút, gật đầu lắc đầu: "Mẹ, con vừa nhìn thấy một người có cánh chim trên lưng."

Mẹ của Tiểu Minh: “…” Đứa trẻ này ở nhà vẫn chưa bị bố đánh đòn đủ phải không?

Phong Minh lúc này đã từ bỏ phản kháng.

Đôi cánh nhỏ này có thể bay đến bất cứ nơi nào chúng muốn. Chúng chỉ cần xuyên qua bầu khí quyển và đưa cậu đến vũ trụ! Chết tiệt, thiếu oxy cả hai chúng ta sẽ chết cùng nhau, mi cứ cố mà bay cao lên đi nhé!

Bây giờ, cậu mới để ý chuyến bay này. Cậu chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày mình có thể ngắm nhìn cả thế giới mà không cần đi máy bay. Thật tuyệt vời khi chỉ nghĩ về nó.

Tuy nhiên, trời đẹp, không khí trong lành nhưng có phải hơi lạnh không?

"Chết tiệt, mi thật sự muốn chết cùng ta sao? Đừng lao vào những đám mây đầy sấm sét đó!!"

Phong Minh thật sự không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, cho dù đôi cánh nhỏ sau lưng muốn chết, cậu cũng sẽ không cho phép mình chết trẻ! Thế là Phong Minh bắt đầu nỗ lực huy động toàn bộ linh lực trong cơ thể để khống chế đôi cánh nhỏ điên cuồng này, ngăn cản nó dẫn cậu vào đám mây sấm sét, nhất định phải tránh được kiếp nạn lần này.

Khi cậu khóa ý thức trong cơ thể, vô tình cậu đã mở ra một cánh cửa đang đóng, một nguồn năng lượng hỗn loạn khủng khϊếp ập đến tràn ngập. Cú va chạm ngay lập tức khiến ý thức của cậu suýt bất tỉnh.

Cậu giống như một con chim đang cố gắng bay vững vàng trong cơn cuồng phong hay như một con thuyền đang vùng vẫy tuyệt vọng trong cơn sóng thần dữ dội. Chỉ có cách nghiến răng cố gắng níu kéo sự sống thân yêu mới có thể kiềm chế bản thân khỏi bị nuốt chửng bởi thế lực hỗn loạn.

Cậu không biết mình đã bay được bao lâu hay bao xa. Khi cậu dùng hết sức mạnh ý chí của mình để tìm ra khoảng trống trong sự hỗn loạn thì cuối cùng cậu cũng đã tìm thấy sức mạnh đôi cánh của chính mình, đôi cánh cuối cùng cũng ngừng quậy phá trong không trung.

Sau đó Phong Minh mệt mỏi nhìn mặt trời sắp lặn xuống đường chân trời, cảm thấy có chút ngớ ngẩn.

Vậy là cậu đã bay cả ngày à?

Ngoài ra, nơi quái quỷ này là nơi nào vậy? Cậu vẫn chưa tải google map...

Điều quan trọng nhất là... Cậu cảm thấy rất mệt mỏi và kiệt quệ. Mọi nơi trên cơ thể cậu đều đau âm ỉ.

Quá thảm.

Cậu có thể không còn sức để tiếp tục bay, và cậu sợ mình sẽ rơi như máy bay bị trục trặc.

Đúng lúc Phong Minh đang sợ mình sẽ trở thành linh năng giả bay đầu tiên rơi từ trên không xuống mà chết.

Đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng đen lớn bay lên bầu trời từ bên dưới, hướng về phía cậu.

Phong Minh sắp muốn rơi xuống huống chi là tránh ngay bây giờ. Cậu chỉ có thể bất lực nhìn bóng đen gần lao tới trước mặt mình, Phong Minh vừa nhìn rõ hình dáng bóng đen đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một tia sáng vàng quen thuộc phóng qua bầu trời như sao băng, đến từ nơi mặt trời lặn.

Mô tả này sao nghe quen quá vậy?

Ngoài ra, mũi tên vàng càng quen thuộc hơn.

Mũi tên vàng này từ phía sau trực tiếp xuyên qua đôi cánh đen của người phụ nữ sắp bay tới chỗ cậu, xuyên qua đôi cánh và bắn thẳng vào bả vai của cô ả. Có những giọt máu chảy ra từ đầu mũi tên vàng, Phong Minh chỉ nhìn thôi đã thấy đau dùm cho người phụ nữ này.

Nhưng so với điều này, Phong Minh càng kinh hãi trước bộ dạng của người phụ nữ này. Đôi cánh đen sau lưng cô ả không phải cánh chim mà là đôi cánh mỏng nhẹ như cánh bướm. Đôi cánh của ả trông rất to, mỗi bên dài gần bằng một người.

Một người thức tỉnh linh năng loại bươm bướm như vậy lẽ ra rất xinh đẹp, nhưng người phụ nữ trước mặt lại có khuôn mặt đầy vết sẹo, thân hình ốm đến mức sẽ không quá lời nếu miêu tả là gầy gò và xương xẩu.

Tại sao người thức tỉnh linh năng này lại trông như thế này?

Câu hỏi này vừa hiện lên trong đầu Phong Minh, người phụ nữ bị bắn liền hét lên đau đớn rồi rơi xuống. Trước khi rơi xuống, ánh mắt Phong Minh chạm vào mắt cô ả, cậu có thể thấy rõ sự oán hận và... ghen tị trong mắt cô ả.

Phong Minh: "???"

Không, tôi đang bay ngay đây. Cô tự lao mình tới trước mặt tôi và bị bắn. Sao cô lại đi trách tôi?!

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Phong Minh đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó toàn bộ sức lực trong cơ thể tiêu tán rồi rơi xuống.

Sau đó, các thành viên của đội Thanh Long đang chờ ở dưới đất để bắt kẻ chạy trốn, họ thấy rằng đội trưởng của họ ngày càng mạnh mẽ hơn –– rõ ràng đội trưởng của họ chỉ bắn một mũi tên, đúng là một mũi tên trúng "hai con nhạn" mà.

Báo gêpa Lâm Bảo, người phụ trách sức mạnh của đội cận vệ, đã nhanh chóng bắt được cô gái bướm từ trên trời rơi xuống, vốn dĩ anh ta cũng muốn bước tới để bắt lấy anh chàng có cánh đang rơi xuống.

Nhưng anh chàng có cánh đã rơi quá xa và đang đối mặt với đầu đội trưởng của họ nên anh không chịu bước tới.

Hậu Nghệ giật giật khóe miệng rồi vươn tay và lùi về phía sau một bước, vững vàng đỡ lấy người có thể vô tình bị mình bắn trúng, ngay cả gia tốc trọng trường đáng sợ khi cậu rơi từ trên không xuống, cũng không làm cơ thể hắn rung chuyển một chút.

Mặc dù người đàn ông đã bắt được cậu, nhưng hắn lại thầm nhủ trong lòng rằng kỹ năng bắn cung của hắn sẽ không bao giờ vô tình làm bị thương bất cứ ai nữa. Có lẽ anh chàng có cánh này sẽ muốn đánh hắn, sau đó đòi tiền bồi thường từ hắn.

Tuy nhiên, sau khi ôm người đó vào lòng, Hậu Nghệ nhìn vào khuôn mặt của người hắn đã từng gặp một lần mà hắn vô cùng thích thú, điều khiến hắn càng thích hơn là chỉ sau hai ngày cậu đã trưởng thành. Nhìn thấy đôi cánh trắng dài bằng nửa cánh tay, ý định ném người xuống đất ban đầu của hắn tự nhiên thay đổi, chuyển thành cái ôm công chúa dịu dàng hơn.

Các thành viên trong đội của hắn, ai mà có ngờ đội trưởng tàn nhẫn của họ trong giây tiếp theo: "?" Chuyện gì đang xảy ra vậy, đội trưởng?

Khi nhìn thấy bóng dáng chàng trai đã rơi xuống, các thành viên trong nhóm đồng loạt nhìn nhau và đều âm thầm thở dài.

Đội trưởng thực sự điên rồi! Anh giữ chặt cậu ấy vì cậu ấy rất xinh đẹp sao!!

Lâm Bảo và Hoa Thiên Vạn thậm chí còn nhận ra Phong Minh.

"Oh! Cậu bé này không phải là cậu bé ở Tây Long Thành chúng ta gặp trước đây sao? Tại sao cậu ta đột nhiên xuất hiện ở đây? Và đôi cánh của cậu ta... đó là do tôi tưởng tượng thôi sao? Đôi cánh của cậu ta dường như đã lớn gấp hai gấp ba lần trước đó thì phải? Có phải chim không? Đôi cánh mọc nhanh như vậy không phải mất ít nhất hai đến ba tháng sao?

Hoa Thiên Vạn nhìn Phong Minh một lượt rồi ôm mái tóc hồng uốn xoăn của anh ta, sau đó đưa tay ra kiểm tra cho cậu.

"Thì ra là do kiệt sức mà hôn mê? Hơn nữa, linh lực trong cơ thể cậu ta tựa hồ có chút hỗn loạn, giống như là do tinh thần bị kích động". Vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc hơn: "Bình thường không có xảy ra trong giai đoạn đầu thức tỉnh. Năng lượng linh năng ở giai đoạn đầu phát triển là không đủ, vậy làm sao cậu ta có thể bạo loạn được, chỉ có phân loại và kiểm tra chi tiết mới có thể biết được.”

Sau đó Hoa Thiên Vạn hướng Hậu Nghệ cười nói: "Nhưng tôi có thể khẳng định cậu ta không phải bị anh bắn hạ đâu, đội trưởng. Đội trưởng, anh không cần lo lắng bị đánh đâu."

Hậu Nghệ nhướng mày, sau đó nở một nụ cười duyên dáng nhưng xảo quyệt.

"Anh đang nói gì thế. Đây là lần thứ hai tôi cứu cậu ta, cậu ta phải báo đáp ân nhân của mình chứ."

Phong Minh vẫn còn hôn mê, đột nhiên cau mày đau khổ.

Ba thành viên trong đội biết chuyện của đội trưởng họ đều nhếch mép. Chắc chắn cậu ta rất xui xẻo khi được anh cứu.

Sau đó họ lên xe, mang theo kẻ chạy trốn bị bắt và chàng trai từ trên trời rơi xuống Phong Minh? Họ cùng nhau trở về căn cứ linh năng ở Thượng Hải.

Là một thành phố hạng nhất bên cạnh Long Thành, trang bị căn cứ của linh năng giả ở Thượng Hải rất đầy đủ, hơn nữa vì Thượng Hải là một thành phố thương mại nổi tiếng nên căn cứ của linh năng giả đặc biệt sang trọng.

Khi Hậu Nghệ và đội của mình trở về, người phụ trách căn cứ linh năng Thượng Hải đã đích thân ra đón họ.

Sau đó Lâm Bảo và Lão Phú đi gặp cô gái bướm.

Hậu Nghệ bế Phong Minh vẫn còn hôn mê, theo sau là Hoa Thiên Vạn, đi đến phòng khảo nghiệm nâng cao trong căn cứ.

Bởi vì trên đường Hoa Thiên Vạn đã thực hiện chữa trị sơ qua cho Phong Minh, nên khi cậu được đưa vào phòng khảo nghiệm, bản năng khiến cậu cảnh giác và đột ngột mở mắt.

Sau đó, cậu nhìn thấy căn phòng giống như một chiếc l*иg làm bằng pha lê với vẻ mặt bối rối. Cậu nhìn lên và thấy Hậu Nghệ đang đứng bên ngoài bức tường kính.

Tên khốn này đang mặc đồng phục ngụy trang, vừa chào cậu vừa ăn cánh gà rán.

"Này, chim nhỏ, cậu từ trên trời rơi vào trong lòng tôi, tôi đang có ý định nhốt cậu lại rồi đem bán lấy tiền, cậu có sợ không?"

Phong Minh: “Tôi sợ mình vừa ra ngoài sẽ đánh chết anh trước.”

Cậu cũng không có bị thiểu năng. Làm như cậu không nhìn thấy những dòng chữ lớn được dán trong phòng vậy——

【Cabin phát hiện linh năng đặc biệt】

*Cabin: buồng ngủ, khoang chứa.

---------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Này này này này này! Thử thêm một lần nữa, chắc không phải loại ngỗng đâu hahaha.

Hậu Nghệ: Một người chim nhỏ từ trên trời rơi xuống. Chào.

Phong Minh: Ngày ngày ngày ngày ngày. Bắn cái đầu nhà ngươi!